NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 57

Đan Thanh cười, uống nhấm nháp. Chất rượu nóng ướp hoa quế và

cẩm chướng thật ngọt ngào. Chưa bao giờ cậu uống một thứ rượu ngon như
thế. Cậu nhớ lại đã có một lần cậu ốm. Lúc ấy chính Huyền Minh săn sóc
cậu. Lần này là cha An, đối đãi cậu rất tử tế. Cậu sung sướng. Thật vô cùng
êm ái và ngộ nghĩnh khi ở đây, nằm dưới ánh đèn nhỏ leo lét, và uống một
cốc rượu ngọt nóng với vị linh mục già.

- Con có đau bụng không? Ông già hỏi.

- Thưa không.

- Ồ, cha đã nghĩ chắc con bị đau ruột, Đan Thanh ạ. Vậy thì ra không

phải thế. Con thè lưỡi cha xem. Ờ, thôi, cha An già. này đã lại không hiểu
gì về việc ấy nữa rồi. Ngày mai con sẽ ở lại yên ổn trong giường, cha sẽ
đến thăm bệnh con. Con đã uống hết rượu chứ? Tốt. Cha hy vọng nó sẽ làm
con khá hơn. Cha sẽ xem thử còn chút rượu nào không. Nếu chúng ta chia
đều nhau thì sẽ còn nữa bình nữa. Con đã làm các cha hoảng sợ, Đan
Thanh! Trông thấy con nằm dài trong chỗ đi dạo như một tử thi! Con
không đau bụng thật sao?

Họ cười lớn và chia đều số rượu cho người bệnh còn thừa. Người linh

mục nói những câu đùa, và Đan Thanh, với đôi mắt sáng trở lại, nhìn ông
thích thú và cảm ơn. Đoạn ông già đi ngủ.

Đan Thanh vẫn thức một lúc. Chầm chậm, những hình ảnh trở lại từ

thâm cùng của bản thể cậu: những lời của bạn cậu lại sáng ngời lên. Một
lần nữa Bà hiện ra trong tâm hồn cậu, người đàn bà tóc hung rạng rỡ, mẹ
cậu. Hình ảnh bà đi qua tâm trí cậu với sự mãnh liệt của ngọn gió Nam,
đám mây của sự sống và yêu thương, đầy khích lệ cao tột. Ôi Mẹ! Làm sao
lại có thể quên Bà lâu đến thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.