cảnh đã thay đổi. Bạn không nói chuyện với vợ/chồng, con cái, sếp
và nhân viên theo cùng một cách phải không? Mục đích thường
quyết định vai trò và phương pháp.
2. Đừng đội “chiếc mũ” không thích hợp với nhiệm vụ
Với tư cách là trợ lý của tôi, Linda Eggers liên tục tham dự các cuộc
họp với những lãnh đạo hàng đầu của tổ chức khi tôi đi công tác. Cô
ấy tham dự để giúp tôi cập nhật công việc điều hành và những thay
đổi quan trọng. Khi làm việc với tư cách đó, Linda không bao giờ lạm
dụng chiếc mũ “mắt xích liên lạc” để làm theo ý mình hay đội cái
mũ “Phát ngôn viên của John” để chặn họng những lãnh đạo khác
bằng cách nói: “John sẽ không muốn thế.” Cô ấy hiểu rất rõ lời
nói của mình có sức nặng. Sau hội nghị, cô ấy thuật lại cho tôi mọi
chuyện xảy ra và thận trọng nói về những người ở hội nghị một cách
công tâm và chính xác. Cô ấy sẽ đưa ra các ý kiến của mình, nhưng
cố gắng không “bóp méo” những gì mà người khác nói hoặc làm.
Linda, giống như nhiều trợ lý khác, đội rất nhiều “mũ”. Cô
ấy trở thành “đội mũ gia” biết đội chiếc nào trong hoàn cảnh nào
và thay đổi “mũ” ngay lập tức. Linda chưa bao giờ đội “chiếc mũ” này
để hoàn thành công việc nọ. Cô ấy dựa vào điều kiện riêng của từng
mối quan hệ công việc để có cách xử sự thích hợp. Đó thường là cách
làm hài lòng cả hai bên, nhưng cô ấy làm việc đó rất tốt.
3. Thay đổi “mũ” chứ đừng thay đổi tính cách
Tôi đã đề cập việc bạn không nên đối xử với vợ/chồng giống
như với nhân viên. Điều đó là lẽ thường. Tuy nhiên, như thế không
có nghĩa là bạn nên thay đổi tính cách dựa vào người mà bạn tiếp
xúc. Thái độ và cách cư xử của bạn phải luôn thống nhất và mọi
người có thể đoán trước được. Nếu không thì bạn sẽ trở nên không
đáng tin cậy trong mắt bất cứ ai làm việc với bạn.