Tặng xong kỷ vật cho các nàng dê rồi ông mới thề thốt:
"Và giờ đây một lời thề đã thốt
Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta
Cao lời ca bê hê em cùng thốt
Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha".
Lấy dê, thực chất là bò, làm nàng thơ quả là một chuyện xưa nay chưa có ai
làm. Nhưng đáng kinh ngạc hơn nữa là ông so sánh chuyện đeo vòng mây
cho dê với việc trao vòng cầu hôn cho vị hôn thê của mình: "Ngẩng đầu lên
nhìn anh mờ mắt lệ/Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi/Trao người em
trăm năm lời ước thệ/Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi".
Trong lần xuất bản đầu tiên của tập Mưa nguồn, Bùi Giáng còn ghi chú rõ ý
khổ thơ này là, ngày xưa khi ông cưới vợ, thì cái giây phút đeo chiếc vòng
đính hôn kỳ diệu ấy không làm ông xúc động bằng bây giờ đeo vòng mây
cho dê! Thật là một cảm xúc khác người. Sau này chúng ta sẽ thấy, thứ cảm
xúc này không phải do ông cố nặn ra cho thành bài thơ lạ mà đó là những
gì diễn ra thực tế trong tâm trí ông.
Nỗi lòng Tô Vũ là một bài thơ độc đáo bởi đối tượng cảm xúc của tác giả
không phải là cảnh đẹp, là người thơ mà là những con dê. Bài thơ không
giống ai đó có những đoạn thơ đẹp lạ lùng:
"Em nhớ hay không hồn hoa dại cỏ
Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya
Vàng cao gót nai đầu buông hãi sợ
Gió cây rung trút lá mộng tan lìa"...