NHÀ TIỂU HỌA - Trang 113

“Ồ, ông chủ có nhiều thứ đáng ngưỡng mộ.” Cornelia đáp giọng

hấp tấp như sợ ai nói tranh mất.

“Ông ấy nuôi dạy Toot như con trai. Có ai làm được thế không?

Có người hầu nào nói được cả tiếng Pháp và tiếng Anh không? Có
người hầu nào vẽ được bản đồ, kiểm tra chất lượng len Haarlem...”

“Nhưng Otto có thể làm gì với tất cả những điều đó, Cornelia?

Chúng ta có thể làm gì?”

Cornelia có vẻ phật ý. “Theo như tôi thấy, cuộc sống của phu

nhân chỉ mới bắt đầu thôi. À, suýt nữa thì quên.” Cô hầu lục trong túi
tạp dề lấy ra một gói lớn đặt xuống giường Nella. “Nó được để bên
ngoài, trên bậc tam cấp, có đề người nhận là phu nhân. Có chuyện gì
không ổn sao?”

“Không có gì!” Nella ấp úng trả lời. Với con dấu biểu tượng Mặt

trời, cái gói không hề được nàng đặt mua nằm chơ vơ trên tấm khăn
trải giường.

“Hôm nay không có cá trích, nghe vậy chắc phu nhân sẽ vui

nhỉ?” Cornelia nói tiếp, mắt nhìn cái gói. “Mứt mùa đông và bơ kem...
Ông chủ muốn ăn tối sớm.” Cô ta cầm chiếc giày xấu xí lên xỏ vào
chân.

“Tôi tin chắc là ông ấy làm vậy.” Nella nói. “Ông ấy bảo tìm thấy

bản thân mình trong thức ăn cơ mà. Tôi sẽ xuống ngay.”

Khi cửa đã đóng lại, Nella ngập ngừng cầm cái gói lên. Mình có

đặt làm những món hàng này đâu, nàng nghĩ. Lá thư vừa rồi cốt để
cho nhà tiểu họa ngừng lại thôi mà. Nhưng ngay cả khi Nella nhớ
mình đã viết thế trong thư, những ngón tay của nàng vẫn xé lớp giấy
bọc. Ai mà không mở cái gói như thế này chứ? Nàng biện hộ. Nàng
vẫn còn nhớ như in những gì nàng đã viết: “Là vợ của một thương gia
VOC cấp cao, tôi không đời nào để một thợ thủ công dọa dẫm.”
Một
lá thư rơi ra, chỉ vỏn vẹn mấy từ:

“TÔI CỐ HẾT SỨC ĐỂ KHÔNG BỊ CHÌM.”

“Ồ, vậy à, ngài tiểu họa?” Nella nói lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.