NHÀ TIỂU HỌA - Trang 111

Những bước chân

“Tại sao những bức vẽ đều úp vào tường hết vậy?” Cornelia hỏi,

quay bức gần nhất trở về vị trí bình thường. Trong bức tranh, một con
sâu bướm, trườn ra từ quả lựu, bò về phía mép khung. Cô hầu gái rùng
mình, liếc nhìn chiếc tủ có ngăn kéo. “Phu nhân phải học cách sống ở
đây.” Cô ta nói khẽ. “Phu nhân phải làm thế.”

Nella mở một bên mắt nhìn cô ta, cảm giác bẽ bàng tối qua ùa về.

Nó ghim nàng xuống giường và nàng vùi mặt vào gối. Cornelia có ở
hành lang tối qua, nghe bất hạnh giáng xuống đời nàng không? Tại sao
chị ấy không ai ủi mình? Ý nghĩ có ai đó nghe lỏm được sự việc tối
qua, sự thất bại ê chề của một người vợ, khiến Nella không còn thiết
tha gì nữa.

Sự cự tuyệt của Johannes phủ lên tâm trí nàng hệt như một màn

sương mỏng. Nàng những muốn bổ đầu mình ra nếu như làm thế có
thể loại bỏ được những ý nghĩ ngốc nghếch về tình yêu đích thực, về
chiếc giường cưới, tiếng cười và những đứa trẻ. Khi Cornelia xoay
một bức tranh nữa ra ngoài, một con hàu nổi bật trên phông nền tối
sẫm, Nella cảm thấy những bức tường đang dồn lại, những bức họa
mô tả thú vui tởm lợm và những bông hoa rữa tàn như trương phình
lên.

“Tôi nghĩ phu nhân Marin đã cố tình đưa những bức tranh gớm

ghiếc nhất vào phòng phu nhân hay sao ấy.” Cornelia nói. Thêm một
thông tin nữa; cứ nhìn nụ cười toe toét trên môi Cornelia thì biết. Với
chút thông tin từ cô hầu gái, Marin và sự gian giảo của cô ta bị vạch
trần bởi một kẻ khác tinh ranh hơn.

Cornelia kéo rèm ra và ánh ban mai cuối tháng Mười khoác lên

mọi thứ một màu ảm đạm. Cô ta nhăn mặt khi cởi một chiếc giày khỏi
bàn chân nhỏ nhắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.