NHÀ TIỂU HỌA - Trang 109

những mảng lùng nhùng được che phủ bằng thứ ngôn ngữ kỳ lạ.
Những mấu xi bằng sáp đỏ vung vãi khắp nơi.

Bản đồ treo khắp tường, còn nhiều hơn cả phòng của Marin.

Nella nhìn những hình dạng của Virginia và phần còn lại của châu Mỹ,
Mare Pacifium

*

, Moluccas

*

, Nhật Bản. Mỗi vị trí được đóng khung

lại bằng những hình thoi. Đây chắc là những nơi ông từng đi qua vì
không hề bị đánh dấu bằng những câu hỏi cần lời giải đáp. Bên dưới
cửa sổ là một cái tủ to bằng gỗ mun được chạm trổ và có khóa móc.
“Đó là nơi cất gun-đơn.” Johannes ngồi xuống ghế.

Nella ước gì Johannes độc ác và tàn nhẫn chứ không phải nghiêm

nghị và khôn ngoan như thế này. Như vậy nàng sẽ thấy mình sống
đúng với vai trò đích thực của mình, nếu không muốn nói là vai một
người vợ. “Em đã muốn... cảm ơn mình.” Nàng ấp úng. “Vì đã tặng
em chiếc tủ ngăn kéo. Em định...”

“Em không cần cảm ơn tôi.” Ông nói, lại xua tay. “Ấy là điều tối

thiểu tôi có thể làm mà.”

“Nhưng quả thật là em đã muốn nói lời cảm ơn.” Nàng nói.
Nella cố bắt chước vẻ duyên dáng lơi lả của Agnes Meermans,

đưa bàn tay run rẩy vuốt nhẹ tay áo chồng. Nàng muốn sự hợp nhất
đó, nàng muốn được làm vợ. Johannes không phản ứng gì. Nàng bấu
tay vào ông hệt một đứa trẻ mè nheo.

“Gì đấy?”
Nàng hạ tay xuống và đặt lên đùi ông. Chưa bao giờ trong đời

nàng chạm vào đàn ông như thế này, chứ đừng nói là một người đường
bệ như ông. Nàng có thể cảm thấy thớ cơ nơi chân ông qua lớp len
dày. “Khi mình nói những ngôn ngữ đó, em nghe rất thích.” Nella nói.
Ngay lập tức, nàng biết mình vừa nói hớ gì đó. Johannes đứng bật lên
khỏi ghế. “Cái gì?”

Trông ông mất bình tĩnh đến mức Nella vội đưa tay lên che

miệng như thể muốn chùi sạch những lời nói vừa rồi. “Em chỉ... chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.