NHÀ TIỂU HỌA - Trang 117

“Hắn ta là người phải câm miệng mới đúng!”
Cornelia! Trời ơi, nhà này có ai là súc vật đâu?”
“Toot đã ở đây mười năm rồi mà vẫn chẳng có gì thay đổi.” Cô

hầu lẩm bẩm, trở về chỗ chủ nhân. “Phu nhân thì cứ nghĩ rồi họ sẽ
quen.”

Mặt Rỗ. Cornelia, sao cô dám nói như vậy?” Marin mắng,

nhưng Nella cảm thấy trong giọng cô em chồng chứa đựng sự tán
thành.

Otto dõi mắt nhìn đăm chiêu về phía đường chân trời xa tít. Anh

ta không nhìn gã Mặt Rỗ. “Dhana...” Anh ta gọi. Con chó rốt cuộc
cũng dừng lại, nghếch đầu lên và lũn cũn chạy về phía anh ta. “Đừng
có đi quá xa nhé, cô gái!” Anh ta nói.

“Tôi, hay con Chó đấy?” Cornelia thở ra.
Dù người ta vẫn tiếp tục giương mắt nhìn, nhưng không ai đưa ra

lời bình phẩm nào nữa. Nella cũng để ý cách họ nhìn Marin. Cao đến
bất thường đối với một phụ nữ, chiếc cổ dài và đầu ngẩng cao, Marin
giống hệt bức tượng chạm ở mũi tàu, để mặc những cơn sóng tới tấp
xô. Nella nhận thấy trong mắt họ, đây là người phụ nữ Hà Lan hoàn
hảo, thanh khiết, xinh đẹp và có cốt cách. Thứ duy nhất thiếu hụt ở
đây là một tấm chồng.

“Rồi người ta sẽ nghĩ sao? Việc Johannes không đi lễ ấy?” Nella

nghe Marin nói với Otto. Thấy anh ta im lặng, Marin quay sang hai cô
gái. “Anh ấy có mời vợ chồng Meermans đến nhà ăn tối không?” Cô
ta hỏi Nella.

Nella ngập ngừng, toan nói dối. “Chưa...” Nàng đáp. Marin dừng

phắt lại, không giấu nổi cơn giận dữ, miệng làm thành một chữ O sửng
sốt và đôi mắt xám sáng lóe lên buộc tội.

“Tôi không thuyết phục được ông ấy mời họ.” Nella nói.
“Trời ơi là trời!” Marin kêu lên, giẫm phải một vũng bùn, và cứ

thế sải chân đi trước, để lại ba người đằng sau. “Chuyện gì cũng đến
lượt tôi hết là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.