NHÀ TIỂU HỌA - Trang 119

hết sự chú ý của mình lên giáo đường cao sừng sững này và những trái
tim đập bên trong nó.

Khi Nella hạ thấp ánh nhìn của mình xuống những người đang

chen chúc nhau bên trong nhà thờ, tim nàng như rơi tõm xuống tận dạ
dày. Người phụ nữ lạ mặt trên phố Kalverstraat cũng đi lễ. Chị ta ngồi
một mình trên ghế gần cửa bên, ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính
trong veo chiếu xuống đỉnh đầu vàng hoe của chị ta. Chị ta lại quan sát
Nella. Đó không phải ánh nhìn thờ ơ, lãnh đạm, mà là cái nhìn róng
riết đầy dò hỏi và tò mò. Nhưng chị ta ngồi bất động đến mức Nella
tin rằng chị ta có thể là một trong những vị thánh bước ra từ lớp kính
màu nơi cửa sổ.

Chịu thua cảm giác bị theo dõi và dò xét, Nella không đủ sức

cưỡng lại ánh nhìn chằm chằm đó. Tuy nhiên lần này ánh nhìn của
người đàn bà còn lướt qua cả Otto, Cornelia và Marin, thậm chí Dhana
gom cả năm người và một con vật vào hết trong luồng mắt của mình.
Nella nhấc tay lên định chào thì giọng Marin vang lên cắt ngang. “Quá
già để đi ra ngoài.”

“Sao kia?” Nella nói, thả tay xuống.
“Con chó!” Marin nói và khom người cố dịch chuyển Dhana ra

khỏi chỗ sàn nó cứ nhất định ịn mông xuống. Dhana không chịu nhúc
nhích mà cứ cào cào móng xuống sàn và nghếch mõm về phía người
đàn bà nọ kêu ẳng ẳng.

“Nó bị làm sao thế nhỉ?” Marin ngồi thẳng lên, xoa xoa sống

lưng con chó. “Mới năm phút trước còn bình thường mà.”

Khi nhìn lại chỗ người phụ nữ lạ nọ, Nella chỉ thấy chiếc ghế

trống trơn. “Chị ta đi đâu rồi?”

“Ai?” Cornelia hỏi.
Dù bên ngoài trời nắng, nhà thờ dường như rất lạnh lẽo. Những

tiếng ồn ào huyên náo rộn lên rồi lắng xuống rồi lại rộn lên, người ta
tiếp tục chen lấn, và chiếc ghế kia vẫn không ai ngồi. Dhana bắt đầu
sủa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.