NHÀ TIỂU HỌA - Trang 183

Nhanh chóng lãng quên

Nhét con Peebo sâu vào trong túi, nàng chạy băng băng xuống

cầu thang chính. Vẫn đi giày trong nhà, nàng chạy thẳng ra cửa trước,
nhưng sự căng thẳng trong giọng nói của Marin và Johannes vang lên
trong phòng ăn khiến nàng đứng khựng lại. Nàng phân vân không biết
nên chạy theo nhà tiểu họa hay ở lại nghe cuộc cãi vã giữa hai anh em
nhà họ.

“Anh đã nói anh sẽ đi cơ mà, Johannes, và anh phải đi.” Giọng

Marin thấp và gượng gạo một cách lạ lùng. “Em đã ra lệnh cho một
con thuyền đưa anh ra cảng. Cornelia đã chuẩn bị hành lý cho anh
rồi.”

“Sao? Vài tuần nữa anh sẽ đi.” Johannes đáp. “Còn khối thời

gian.”

“Giờ đã là tháng Mười một rồi, Johannes! Nghĩ về tất cả những

chiếc bánh ngọt và những buổi tiệc cần đường vào mùa này đi. Đi vào
tháng Mười hai sẽ là quá trễ, và sự ẩm thấp của nhà kho sẽ không tốt
cho đường...”

“Thế còn sự ẩm ướt trong xương của anh thì sao, khi nhảy từ

thuyền này sang thuyền khác trong thứ thời tiết này? Cô đâu có biết
tình trạng hối lộ phổ biến như thế nào, liên tục nói tiếng Ý mệt mỏi ra
sao, hay những bữa ăn tối với các giáo chủ hồng y mù tịt về mọi thứ,
ngoài mấy cái cung điện Tuscan của mình.”

Marin khịt mũi. “Anh nói đúng, em không biết. Nhưng cân nhắc

mọi bề, đi xa sẽ là... điều khôn ngoan đối với anh lúc này...”

“Khôn ngoan? Tại sao?” Giọng Johannes bỡn cợt. “Cô có âm

mưu gì khi anh vắng nhà đấy?”

“Chẳng có âm mưu gì cả, Johannes. Em sẽ lấy lại sự bình yên

trong tâm trí. Và cả Petronella cũng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.