NHÀ TIỂU HỌA - Trang 184

“Anh mệt mỏi lắm, Marin! Anh gần bốn mươi rồi.”
“Chính anh là người muốn bán nó ra nước ngoài. Và nếu anh

chịu khó vào giường với vợ mình, thì trong mười lăm, mười sáu năm
nữa, anh có thể để lại tất cả gia sản này cho con trai mình. Anh có thể
sống với tuổi già lẩm cẩm tại một quán trọ nào đó, em chẳng buồn
quan tâm.”

“Cô nói gì? Con trai của anh?”
Nella gần như có thể cảm nhận được sự im lặng diễn ra ngay sau

đó. Nó rơi tõm giữa họ, Johannes và Marin trong phòng và nàng bên
ngoài, hệt như một lớp tuyết dày mà một người có thể trượt ngã vào và
biến mất tăm. Nàng tì má vào lớp gỗ, chờ đợi. Giọng chồng nàng chứa
đựng sự mong mỏi, hay chỉ đơn thuần là sự ngạc nhiên? Agnes chính
xác tới mức nào, vào đêm đó tại Hội thợ bạc? Trò đánh cuộc may rủi,
là quan niệm của Johannes về con thừa tự. Nếu mọi thứ đều có thể
thay đổi, Nella nghĩ trong khi mân mê con chim trong túi, thì chắc con
người cũng vậy.

“Marin!” Johannes thở dài nói, cắt ngang luồng suy nghĩ miên

man của Nella, cơn mộng tưởng tan biến. “Cô đã ép chúng ta sống
cuộc đời hoàn hảo được vạch lối sẵn nhưng lại không đưa chúng ta
đến đâu cả! Mười lăm năm nữa anh có thể đã chết rồi.”

“Ồ, em nhìn thấy rất rõ nơi đến của chúng ta, anh à. Đó chính là

điều khiến em đau đớn.”

“Nếu đi thì anh phải đưa Otto đi cùng.”
“Otto cần ở nhà!” Marin nói. “Chỉ còn ba phụ nữ. Ai kéo củi

đây? Băng giá đang đến gần.”

“Cô muốn điều hành công việc của anh, mà một khúc củi cô cũng

không nhấc nổi, phải không? Nếu vậy thì...” Johannes khịt mũi, khi
Marin không đáp lại. “Chỉ còn lại duy nhất một người anh có thể
mang theo thôi.”

“Nếu anh tính đến...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.