NHÀ TIỂU HỌA - Trang 186

“Tượng trưng cho sự trở lại.” Nghe nàng nói, Johannes dường như
không thể cất tiếng, và trong khoảnh khắc kìm nén ngắn ngủi ấy, Nella
cảm thấy như thể mình cao lớn hơn, chững chạc hơn.

Con Rezeki phóng ra khỏi nhà, sủa vống lên tức tối vì bị bỏ lại.
“Anh có mang theo một cối đường mẫu nào không?” Marin hỏi.
“Lời nói của anh là đủ, Marin.” Johannes đáp, nhưng giọng ông

đầy xúc động.

Người đàn ông này là ai, Nella tự hỏi, mà sao xúc động khi mình

chào tạm biệt?

“Tại sao anh không đưa chị ấy theo cùng?” Marin hỏi.
“Chị dâu em sẽ làm cản trở công việc.” Johannes đáp. “Hãy trông

chừng cô bé nhé.” Nella cầu mong là hai anh em họ nói về con chó.
Marin nói với anh mình bằng giọng lạnh lùng, thật khó nắm bắt. ông
sắp sửa đi rồi, có phải không? Chẳng phải đó là điều nàng muốn hay
sao? Có lẽ nhà tiểu họa sẽ sớm gửi đến thứ gì đó giúp nàng hiểu thêm
về người phụ nữ lạ lùng này, Nella tự hỏi. Con búp bê Marin không có
manh mối nào cả. Tối nay... nàng tự nhủ. Tối nay mình nhất định sẽ
đến chỗ biển hiệu Mặt trời.

Marin lừ đừ đi vào trong, như thể cái lạnh đã khiến những khớp

xương của cô ta tê dại. Cornelia chăm chú nhìn dáng điệu uể oải của
chủ nhân. Đứng bên cạnh Otto, Nella dõi theo hình dáng chồng mình
nhỏ dần khi con thuyền của ông trôi ngược lên Golden Bend. “Anh
không muốn đi Venice ư?” Nàng hỏi.

“Tôi đi rồi, thưa phu nhân.” Otto đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào

làm nước dập dềnh. “Một lần là đủ để tham quan được cung điện
Doge rồi.”

“Tôi muốn nhìn thấy nó.” Nella nói. “Lẽ ra ông ấy có thể đưa tôi

đi.” Nàng bắt gặp Cornelia và Otto lại đưa mắt nhìn nhau. Khi họ quay
trở vào nhà, ba người họ trông thấy Jack Philips đứng bên khúc cua
cao của con kênh. Bụng Nella nhộn nhạo. Jack hai tay đút túi, tóc vẫn
rối như thường lệ, đang cau có dõi theo con thuyền của Johannes đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.