NHÀ TIỂU HỌA - Trang 199

Tim Nella đập rộn lên khi nghĩ chắc nhà tiểu họa gửi gì mới đến

cho nàng, nhưng chữ viết trên mặt trước là thư quét sạch sự u sầu
trong nàng ngay trước cả khi lá thư được mở ra. Đó là tuồng chữ rõ
ràng của mẹ nàng: “Mời con gái và con rể về Assendelft chơi vài ngày
lễ. Carel nhớ con đấy.”
Những nét số và nét tròn là sự nhắc nhở đầy
đau đớn về một cuộc sống mà Nella đã bỏ lại sau lưng.

“Chị về chứ?” Marin hỏi.
Giọng nài xin trong câu hỏi của cô em chồng khiến nàng kinh

ngạc. Có điều gì đó đã len lỏi vào con người Marin trong ba tuần vừa
qua, và giữa những cơn bực bội thất thường, một điểm yếu mới xuất
hiện nơi cô ta. Kỳ thực, trông Marin có vẻ như muốn mình ở lại, Nella
nghĩ. Và liệu mình có thể về nhà với cái bụng phẳng lì trong chiếc
đầm lụa Bengal mà chẳng có em bé nào đang lớn lên bên trong để mà
khoe, và cuộc hôn nhân của mình là một chiến thắng rỗng tuếch?
Johannes có thể không gặp chút khó khăn nào để đóng tròn vai một
người chồng hết mực yêu thương vợ. Ông tự tin khi đến lúc cần tỏ thái
độ vui vẻ dí dỏm. Nhưng mình thì sẽ buông vai - nó sẽ rơi khỏi nắm
tay của mình ngay giây phút mình trông thấy khuôn mặt khấp khởi hy
vọng của mẹ.

“Không!” Nàng đáp. “Tôi nghĩ tốt hơn cả là tôi nên ở lại đây. Tôi

sẽ gửi những món quà đã mua. Sang năm chúng tôi sẽ về.”

“Nhà ta sẽ tổ chức tiệc.” Marin ướm.
“Không cá trích chứ?”
“Không!”
Lời cam kết của chị dâu và em chồng bay vụt qua giữa hai người

như một đôi bướm đêm, mang vào không khí một thứ năng lượng mới.

Nella cho Jack trở lại vào tủ với nhiều cảm xúc hỗn độn. Hình

như để anh ta ở trong tầm mắt của nàng vẫn tốt hơn, dù sự hiện diện
đó vẫn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Tối muộn hôm ấy, một vài nhạc công trái phép đánh liều đến chơi

nhạc bên ngoài để kiếm tiền, và Nella nhoài người ra cửa sổ sảnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.