NHÀ TIỂU HỌA - Trang 219

Otto lắc đầu và Cornelia hối hả chạy đến với một giỏ herenbrood,

vài cọng rau diếp xoăn và một tảng phô mai vàng hình cái nêm. Nella
cắt phô mai trong khi cô hầu gái lúi húi bên bếp. Tối nay sẽ không có
khoai tây hay nấm, vì Cornelia thậm chí không thể nhìn vào cánh cửa
tầng hầm, chứ đừng nói vào bên trong khoảng không tối om đó. Nella
cố tập trung vào những âm thanh rõ mồn một phát ra từ nhà bếp tiếng
xoong chảo va nhau loảng xoảng, tiếng củ hành xèo xèo trong bơ,
tiếng thịt lợn muối xông khói phì phì. Giờ đây cái nhịp điệu liên tục và
không đều ấy còn hay hơn bất kỳ giai điệu hội hè nào của cánh nhạc sĩ
đường phố.

Cornelia đặt những lát thịt lợn muối rán trước họ, và Nella thấy

mặt cô ta tái nhợt đi vì lo lắng.

“Ông chủ đã cứu tôi.” Otto nói. “Ông ấy dạy tôi mọi thứ. Và xem

tôi đã trả công ông ấy như thế nào. Con Rezeki...”

“Là Jack gây ra, không phải cậu. Và chẳng có món nợ nào cần

phải trả cả.” Marin nói. “Anh trai tôi mua cậu về vì anh ấy thích thế
thôi.”

Cornelia thả một cái chảo đánh xoảng vào bồn và lẩm bẩm chửi

rủa.

“Ông ấy đã thuê tôi, phu nhân.” Otto nói.
Marin đẩy một miếng bánh mì tới lui trong chỗ mỡ túa ra từ lát

thịt lợn muối, nhưng không buồn ăn. Nella không thể dò được tâm
trạng của cô ta lúc này. Dường như Marin nhất quyết không để mình
bị áp đảo bởi những sự việc vừa xảy ra, và vẫn đầy vẻ khiêu khích như
thường lệ.

“Gã thanh niên đó vẫn còn sống.” Marin gắt lên. “Cậu đâu có giết

ai. Chuyện con Rezeki quan trọng với Johannes hơn là cậu.”

Câu nói này tựa như một cú đánh ngay vào ngực Otto. “Tôi đã

gây ra nguy hiểm cho phu nhân.” Anh ta nói. “Tôi đã gây ra nguy
hiểm cho mọi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.