NHÀ TIỂU HỌA - Trang 221

lại nhìn nó khi lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Nhưng ngoài nàng ra làm gì
còn có ai khác để mở những cái gói đó chứ? Nella không thể chịu
được ý nghĩ người mở nó không phải là nàng.

Nếu nhà tiểu họa là một người thầy xa lạ nhất quyết đòi dạy nàng

cho bằng được, thì Nella thấy mình là một đứa học trò bất đắc dĩ.
Nàng không nắm bắt được ý nghĩa của những bài học. Nàng tha thiết
chỉ một mẩu kiến thức có thể giải thích được điều nhà tiểu họa muốn ở
nàng. Mở cái gói ra, nàng thấy chỉ mỗi một vật.

Một bàn cờ thỏ cáo nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng.

Các góc không được sơn đơn giản mà được khám gỗ, và có cả những
quân cờ đựng trong một cái túi nhỏ xíu. Ngửi mùi nàng biết chúng là
những hạt ngò rí được bổ làm đôi, sơn đen và đỏ.

Nella thả cái bàn xuống và lục túi. Lá thư dài nàng mới viết sáng

nay để đặt hàng một bàn cờ thỏ cáo và người nhận là nhà tiểu họa
không còn ở đó nữa. Mình vẫn nhớ là nó ở trong túi suốt mà, nàng
nghĩ. Mình đã đi theo Otto đến nhà thờ, nói chuyện với Agnes, rồi
chạy về nhà thấy Jack hầm hầm đi tới đi lui trong sảnh. Sau đó, mọi ý
nghĩ khác đều bị xóa sạch.

Thời gian đã tan chảy; những giờ đồng hồ chẳng có ý nghĩa gì cả

nếu mi không thể nắm giữ được chúng. Nella lật cái gói và một mẩu
giấy rơi ra.

“NELLA: CÂY CỦ CẢI KHÔNG THỂ LỚN ĐƯỢC TRÊN

MẢNH ĐẤT DÀNH CHO HOA UẤT KIM HƯƠNG.”

Chị ta dùng tên mình, Nella nghĩ, sự hài lòng mang tính cá nhân

đó tan biến nhanh chóng trong sự lạ lùng của câu nói theo sau. Nàng
cảm thấy ngường ngượng. Có phải nhà tiểu họa muốn ám chỉ mình là
một cây củ cải? Cây củ cải và hoa tuy líp là hai sinh vật hoàn toàn
khác biệt - một bên tự nhiên và đơn giản, bên kia được trang trí và sắp
đặt bởi con người.

Nella bất giác đưa tay sờ lên mặt mình, như thể tuồng chữ đều

tăm tắp đó sẽ biến hai má nàng thành một mảnh đất màu mỡ, một loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.