NHÀ TIỂU HỌA - Trang 220

Marin đưa tay nắm lấy tay Otto. Ấy là một cảnh tượng lạ thường

- những ngón tay của họ, đen trùi và trăng muốt. Và Cornelia không
thể dứt mắt ra khỏi hình ảnh đó. Otto rời khỏi và đi lên cầu thang nhà
bếp, và Marin nhìn theo anh, mặt trắng bệch, đôi mắt không còn sức
sống.

“Petronella, chị cần thay quần áo.” Cô ta nói, giọng gần như một

lời thầm thì.

“Tại sao? Có gì không ổn sao?”
Marin chỉ vào nàng, và khi Nella nhìn xuống, nàng thấy trên áo

lót và sơ mi những vệt máu của gã thanh niên người Anh giờ đã ngả
màu nâu.

Trên lầu, Nella ngồi run rẩy trong bộ đồ lót khi Cornelia cọ sạch

những vết bẩn do Jack để lại. Mặc áo choàng vào cho Nella xong, cô
hầu gái xin lui.

“Tôi rất lo cho Otto, phu nhân. Anh ấy không có ai để tâm sự.”
“Vậy chị đi đi.”
Nàng thấy nhẹ người khi còn lại một mình. Toàn thân ê ẩm vì

căng thẳng, và cả vết hằn trên hai cánh tay nàng do cái siết tay của
Jack. Nàng lấy con búp bê của mình ra khỏi căn bếp của chiếc tủ có
ngăn kéo, và nắm chặt lấy nó, như thể làm vậy sẽ đẩy lùi được cơn
đau. Lồng ngực buốt nhói khi nàng nắm chặt con búp bê, và trong một
thoáng nàng tin không có sự khác nhau nào giữa phiên bản thu nhỏ
của nàng do nhà tiểu họa làm ra và tứ chi thật của nàng. Nàng tự hỏi
phải chăng mình là sản phẩm được làm ra bởi trí tưởng tượng của
chính mình? Nhưng khuôn mặt nhỏ bằng hạt đậu ngước lên nhìn nàng,
chẳng biểu lộ điều gì, trong khi Nella vẫn trong tâm trạng rối bời và
nỗi đau buồn vẫn còn nguyên đó.

Trên giường của Nella là cái gói của nhà tiểu họa được Jack

mang đến vài giờ trước. Nàng suýt nữa thì đã bỏ quên nó ở dưới tiền
sảnh. Nella không chắc mình muốn mở nó ra không, và bây giờ nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.