NHÀ TIỂU HỌA - Trang 244

“Mình sẽ phải tìm thêm khách hàng cho số đường còn lại. Marin

sẽ làm phiền mình, thậm chí còn hơn nữa nếu cô ta biết mình chỉ mới
tìm được có hai người mua. May phước cho mình là chỉ có em biết
thôi đấy.”

Johannes mỉm cười. “Tôi không ngờ em lại trở nên chín chắn đến

như vậy.”

Nỗi ám ảnh thứ nhất của Nella là một người phụ nữ Na Uy sống

ẩn dật nặn cuộc đời nàng thông qua những món đồ bé tí, và nỗi ám
ảnh thứ hai là giữ cho của cải của Johannes không bị hao hụt. Đó
không phải là bức tranh mẹ nàng đã vẽ ra ở Assendelft.

“Mình biết rất ít về em mà.”
“Tôi có lời khen em đấy!” Johannes nói. “Em rất phi thường.”

Ông ngừng lời, trông ngượng nghịu.

“Tháng Giêng tôi lại đi nữa, và tôi sẽ mang lợi nhuận về cho họ.

Tôi chưa từng thất bại.” Ông dang rộng hai cánh tay, như thể kiến trúc
và đồ trang trí của ngôi nhà Herengracht là đủ chứng minh điều đó rồi.

“Nhưng mình hứa chứ, Johannes?”
“Tôi hứa.”
“Trước đây em đã tin lời mình hứa.” Nella nói. “Em cầu cho lần

này mình giữ lời.” Ở phía sau, quả lắc đồng hồ ngân từng tiếng thong
thả. “Đây này...” Nàng nói, ra khỏi giường và nhẹ nhàng kéo rèm tủ.
“Em tặng mình cái này.”

Nàng đặt con búp bê Rezeki vào tay ông và Johannes nhìn xuống,

chớp đôi mắt mệt mỏi, thoạt tiên không chắc thứ ông đang nhìn thấy là
gì.

“Rezeki?” Ông thốt lên.
“Cất kỹ nó nhé!”
Trong một lúc, Johannes không nói gì, mắt chăm chú vào con vật

nhỏ xíu trong lòng bàn tay. Rồi ông đưa nó lên, chạm vào lớp lông
xám mượt, đôi mắt nhỏ thông minh, những cái chân thon mảnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.