NHÀ TIỂU HỌA - Trang 245

“Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một vật như thế này... trong suốt

những chuyến đi của mình.”

Nella thấy ông không nói gì về vệt đỏ trên đầu con vật.
Nếu Johannes không để ý thì càng tốt, nàng nghĩ. “Món quà cưới

của mình...” Nàng thì thầm. “Em biết là con Rezeki không mang hình
dáng của con người, nhưng... đừng có nói cho các thị trưởng biết
nhé!”

Johannes nhìn nàng, xúc động đến mức không nói nên lời, cầm

món quà như một niềm an ủi thần kỳ. Nella đóng cửa lại sau lưng ông,
nghe tiếng bước chân lặng lẽ của ông khi trở về phòng mình, cảm giác
bình yên lạ lùng.

Nhưng hôm sau mới tờ mờ sáng nàng đã bị Cornelia lay dậy. Bầu

trời bị chia tách thành những dải cam và xanh đen. Chắc chắn là chưa
quá năm giờ. Nella run rẩy thoát ra khỏi những giấc mơ về những tấm
khăn xô ướt sũng máu và những căn phòng co rút lại, nhanh chóng
tiếp nhận không khí lạnh lẽo sớm mai.

“Chuyện gì thế?”
“Dậy đi, phu nhân! Dậy đi.”
“Tôi tỉnh dậy rồi đây. Chuyện gì thế?” Nàng hỏi. Khi nàng tập

trung vào khuôn mặt u sầu hiện ra lờ mờ của Cornelia, nỗi sợ xộc đến.

“Chuyện gì đã xảy ra với Johannes sao?”
Hai tay Comelia buông khỏi người Nella, thõng xuống như một

cặp lá úa.

“Không phải ông chủ. Là Otto...” Cô ta thì thầm, giọng vỡ vụn.

“Otto bỏ đi rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.