NHÀ TIỂU HỌA - Trang 247

Nella bỗng nhiên sực nhớ nàng đã không hề hỏi Cornelia cô ta

định làm gì mà tìm Otto trong phòng ngủ của anh ta vào lúc năm giờ
sáng. Nhưng Cornelia hiện đang mất phương hướng, và giờ mà cố tra
khảo cô ta có khi lợi bất cập hại.

“Cornelia!” Marin gọi ngược lên lầu.
Marin đang trong phòng khách, mặc ba cái áo khoác, một khăn

choàng và hai đôi vớ len, lóng ngóng cố nhen lửa trong lò sưởi có than
bùn. Khi cô ta đứng thẳng người lên, trông cô ta to xù, cao hơn Nella
và Cornelia nhiều. “Tôi không nhóm than bùn được.” Giọng cô ta trơn
chuồi đi như bơ trong chảo nóng.

“Việc nhóm lửa là của Toot, thưa phu nhân.” Không phải do mùi

ngột ngạt của than bùn khiến Cornelia có vẻ như nấc nghẹn, nước mắt
trào ra. “Tôi không giỏi về chuyện này lắm.” Cô hầu gái quỳ xuống
trước lò sưởi, không biết cô ta đang nghĩ gì trong đầu với bộ dạng ấy.
“Tôi đã hỏi dọc theo con kênh...” Cô ta lẩm bẩm. “Không có người
châu Phi nào bị đưa đến nhà tù Rasphuis hay Stadhuis.”

“Cornelia...” Marin nói, ngồi vào chiếc ghế mà Johannes đã ngồi

thụp xuống khi nghe tin về con Rezeki. Hai mắt đỏ ngầu và chất chứa
âu lo, Marin bồn chồn không yên. Cô ta cắn một miếng từ một lát
bánh nhân táo làm cách đây một tuần Cornelia mang cho, rồi để nó
sang một bên.

Nella gửi một lời cầu khẩn đến cho nhà tiểu họa, cho dù lúc này

nàng không biết chị ta đang ở nơi đâu: “Hãy gửi cho chồng tôi một
đôi cánh. Để ông bay nhanh hơn đến những con tàu sắp ra khơi. Hãy
giữ Otto yêu quý ở lại mảnh đất này.”

“Cậu ấy sẽ thoát.” Marin nói, xoa xoa hai bên thái dương như thể

đang cố làm yên thứ gì đó đang chạy loạn lên trong đầu mình. “Cậu ấy
sẽ đi đến London, xuôi xuống sông Thames...” Marin nói. “Ở đó cậu
ấy sẽ có cơ may hòa nhập với môi trường mới.”

“Sao nghe giọng cô chắc chắc vậy?” Nella nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.