NHÀ TIỂU HỌA - Trang 249

dầu đồng quê, những quả nho bắn tung như những viên đạn đen khắp
đàn cừu.

“Chẳng lẽ ta không quan tâm đến câu ấy hay sao?” Marin hét lên.

“Johannes đâu có thèm bận tâm đến chuyện này.”

“Ông ấy đang đi tìm Otto.”
“Johannes chẳng yêu thương ai ngoài bản thân mình cả!” Cô ta rít

lên. “Và đó là lý do tại sao chúng ta ở đây.” Những quả nho trượt đi
trên bức bích họa và rơi xuống sàn, và Marin lừ đừ ra khỏi phòng như
thể số quần áo trĩu nặng trên người ghì cơ thể cô ta xuống.

Giáng sinh, vẫn đến như thường khi dù không ai mong đợi, rồi

trôi qua trong lặng lẽ. Otto vẫn bặt tăm. Thức ăn quyên góp được gửi
đến những trại mồ côi, và Johannes chôn Rezeki trong khu vườn lạnh
giá.

“Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy ông chủ như vậy.” Comelia

nói với Nella, mặt tái đi vì lo lắng. “Ông ấy thậm chí còn đọc một
đoạn trong Kinh thánh nữa. Cứ như ông ấy không còn là chính mình
vậy.”

Johannes, lặng lẽ và câm nín, ngày nào cũng ra ngoài, bảo là đi

hỏi thăm tin tức của người hầu bị mất tích và lo việc bán đường cho
Meermans. Đôi khi, Nella nghĩ nàng nên nói với Marin rằng đường
vẫn còn nguyên trong nhà kho, rằng Frans đang giận điên lên. Nhưng
dường như cả hai đều không thể làm gì, và tâm trạng của Marin thì cứ
lên xuống thất thường.

Những vệt nấm mốc trên chóp cối đường nhỏ xíu hiện ra trong

tâm trí Nella, và ngày nào nàng cũng kiểm tra xem chúng có lan rộng
ra thêm không. Tuy nhiên, cái cối đường vẫn giữ nguyên hiện trạng.
Và Nella bám víu lấy nó, nhất mực tin vào tài tiên tri của nhà tiểu họa.
Mình sẽ cố hết sức để không bị chìm, nàng nghĩ. Nhưng vấn đề là
Nella không biết nếu không chìm thì nàng sẽ nổi lên ở đâu. Một ngõ
cụt, nàng nghĩ. Bế tắc trong sự tồn tại nhu nhược và câm nín.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.