NHÀ TIỂU HỌA - Trang 248

“Tôi đã nói với anh ấy là sẽ không có gì xảy ra đâu.” Cornelia

nói. “Tại sao anh ấy không chịu nghe tôi?”

“Vì cậu ấy sợ.” Marin nói, hơi thở trở nên nặng nhọc. Cô ta cầm

miếng bánh nhân táo lên và rứt một mẩu, gần như nói với chính mình.
“Cậu ấy đi thế là hơn. Đi khỏi đây có nghĩa là cậu ấy bảo vệ nhà này.
Và ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với một người như Otto nếu để các thị
trưởng tóm được?”

“Marin?” Nella nói. “Cô đã biết anh ấy sẽ bỏ đi phải không?”
Marin thoáng nao núng trước câu hỏi của chị dâu “Cậu ấy là

người biết suy nghĩ.” Cô ta đáp, nhìn lảng đi và vuốt vuốt váy.

“Và có phải chính cô đã bảo anh ấy đi?” Nella dồn ép. Marin cố

tình che giấu điều gì đó bằng những câu trả lời quanh co khiến nàng
cáu tiết.

“Đi hay ở đều có rủi ro, nhưng đi thì ít hơn.” Cô ta nói. “Đúng là

tôi có thể đã gợi ý thế thật, nhưng tôi không ép buộc ai cả.”

“Tôi biết cô mà đã gợi ý thì như thế nào rồi.”
Cornelia co rúm người lại nhìn trân trân trong sự kinh hoàng.

“Phu nhân đã đuổi anh ấy đi? Phu nhân nói là Jack sẽ không đi trình
báo cơ mà.”

“Jack có khả năng vô tận trong việc gây bất ngờ. Cậu ta là kẻ cơ

hội. Hãy xem cậu ta đã bất chấp rủi ro tấn công chúng ta như thế nào
rồi đấy. Không có quan tòa nào chịu nghe Otto nói, cậu ấy sẽ không có
cơ hội sống.”

“Cô thích tự mình quyết định vận mệnh của người khác đến thế

sao, Marin? Dù vụ này có đưa ra xét xử hay không, Otto cũng có thể
bỏ mạng ngoài kia.”

Cornelia đứng lên. “Anh ấy là người hầu của ông chủ.”
“Chẳng phải cũng là người hầu của ta sao?” Marin ném mạnh

miếng bánh nhân táo vào tường, suýt chút nữa trúng vào Cornelia. Cô
hầu gái giật mình khi nó vỡ bẹt, văng ra tung tóe lên bức bích họa sơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.