NHÀ TIỂU HỌA - Trang 243

“Marin chỉ muốn mình được an toàn thôi, Johannes. Em cũng

vậy.”

“Tôi an toàn.” Ông đáp.
Nella nhắm mắt khi nghe điều đó, cảm thấy bất an ghê gớm.

Chắc hẳn là suốt bao nhiêu năm qua Marin đã thấy khó khăn đến thế
nào khi phải chăm lo cho một người luôn nghĩ chỉ cần sức mạnh ý chí
là đủ để địch lại những trở ngại trong cuộc sống! Ông là một công dân
của Amsterdam, chắc chắn ông biết mình không thể đơn thương độc
mã mà sống được ở đây chứ?

“Đây không phải là cuộc hôn nhân như em đã hình dung.” Ông

nói.

Nàng nhìn ông chằm chằm. Ý niệm lờ mờ về những buổi tiệc,

một cảm giác an toàn, tiếng cười đuối dần của những đứa bé bụ bẫm
rơi xuống họ và tan biến. Tất cả những thứ đó thuộc về một Nella
khác, một người sẽ không bao giờ tồn tại.

“Có lẽ em thật ngốc khi tưởng tượng ra nhiều điều.”
“Không!” Ông nói. “Chúng ta sinh ra là để tưởng tượng.”
Ông vẫn còn chần chừ, không muốn rời. Nella lại nghĩ về những

món đồ nhận được gần đây nhất từ nhà tiểu họa, những chiếc bánh sữa
và bánh ngọt được xếp trong một cái giỏ nhỏ xíu, giấu đằng sau những
bức rèm màu vàng nhạt.

“Johannes, ở Venice mình có bán được chút đường nào của

Agnes không?”

Ông ngồi thụp xuống chân giường. “Đó là một ngọn núi, Nella.”

Ông thở dài nói. “Nghĩa đen. Nghĩa bóng. Thời gian này trong năm
mà tìm được người mua thì phải mất khá lâu.”

“Nhưng mình đã tìm được ai chưa?”
“Có, hai người: một giáo chủ hồng y và một trong những gái

điếm hạng sang của giáo hoàng. Ngày nay hình như người ta có ít tiền
hơn thì phải.” Ông mỉm cười buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.