NHÀ TIỂU HỌA - Trang 257

gun-đơn mới có thể làm dịu được sự tức giận này đối với gia đinh
Brandt.

“Tôi không biết, nhưng chúng ta phải bán chỗ đường đó.” Cô ta

nói.

“Meermans đang muốn chúng ta trả tiền.”
Marin ngước lên nhìn nàng. “Anh ta nói một ít đường đã chảy

nước.”

“Chính xác. Nhưng chỉ một ít thôi. Anh ta nói quá lên đấy. Anh ta

thích nói dối mà. Và có thể anh ta sẽ im lặng nếu chúng ta bán được
chỗ đường đó.”

“Không có gì khiến người đàn ông đó im lặng được cả. Tin tôi đi.

Và chị đề xuất cách nào đây hả? Chị có biết tất cả những người mua ở
châu Âu và xa hơn nữa không, Petronella những đầu bếp London,
những thợ làm bánh Milan, những nữ công tước, những hầu tước và
vua hồi giáo? Chị có nói được năm thứ tiếng không?”

“Tôi đang tìm kiếm ánh sáng, Marin. Giữa bóng tối đen kịt này.”
Một giờ sau, Nella đứng trước ngôi nhà búp bê, nhìn chằm chằm

vào những căn phòng để tìm kiếm một manh mối, một dấu hiệu gì đó
cho biết nàng sẽ phải làm gì. Chiếc đồng hồ quả lắc bằng vàng là một
sự nhắc nhở đều đặn và kinh khủng rằng chồng nàng vẫn chưa về nhà,
rằng từng giây phút đang trôi qua. Thật lạ lùng là, nàng nghĩ, có khi
chỉ mấy giờ thôi mà tưởng như mấy ngày, có lúc thời gian lại trôi như
tên bắn. Bên ngoài cửa sổ trời lạnh căm, và nàng có thể cảm thấy mấy
ngón chân tê cóng, hình dung da thịt nàng tê bì đi như người đàn ông
trồi lên bên dưới lớp băng. Ít ra nàng vẫn còn thở ra khói. Mình vẫn
còn sống, nàng nghĩ.

Ánh trăng, với sức mạnh dị thường, lọt qua khe hở tấm rèm, làm

nổi bật những hoa văn xoáy tít của hợp kim thiếc, và xuyên thẳng qua
lớp gỗ. Tất cả chín căn phòng sáng bừng lên, và khuôn mặt của những
con búp bê bên trong hiện lên gần như rõ nét. Cốc rượu giao bôi của
Nella hệt một cái đê

*

nhợt nhạt, lớp ren viền chiếc nôi giống một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.