NHÀ TIỂU HỌA - Trang 260

Johannes nói cộc lốc, giọng đau đớn, nghe không giống ông.

Nella bủn rủn toàn thân, như thể nàng sắp đổ xuống mặt sàn lót thảm
và không bao giờ đứng lên trở lại nữa. “Mình sẽ đi đâu?”

“Tôi xin lỗi em!” Sự dịu dàng gần như không thể chịu nổi. “Tốt

hơn hết là tôi không nên nói cho em biết. Họ sẽ hỏi cung em, và họ có
cách để lấy lời khai.” Ông quờ tay trên bàn và đưa cho nàng một mảnh
giấy. “Tôi đã soạn ra một danh sách những cá nhân có thể muốn mua
đường. Hãy trao nó cho Marin. Con bé giỏi việc sổ sách, nên em sẽ
không gặp bất kỳ khó khăn nào cả. Tôi sẽ cho em tên một đại lý đáng
tin cây ở VOC.”

“Phải chia nhiều hoa hồng hơn, phải không Johannes? Vậy thì lợi

nhuận sẽ giảm.”

“Em cũng để ý đấy nhỉ.” Ông mỉm cười gượng gạo, mở nắp

rương để lấy ra một nắm gun-đơn, và Nella chú ý thấy bên trong trống
trơn. “Nhưng tôi nghĩ em khó bán được đường nếu không có đại lý.”

“Mình sẽ về chứ?”
Johannes thở dài. “Thành phố này không giống như những thành

phố khác trên thế giới, Nella. Nó chỉ được cái hào nhoáng nhưng bên
trong thì mục rỗng, và tôi chưa bao giờ gọi nó là nhà.”

“Vậy nhà ở đâu, Johannes?”
Ông nhìn những tấm bản đồ trên tường. “Tôi không biết...” Ông

nói. “Nơi nào ta tìm được sự thoải mải dễ chịu thì nơi đó là nhà. Mà
điều đó thì không dễ.”

Đêm đó, Nella là người duy nhất tiễn Johannes đi. Ông trùm kín

trong chiếc áo khoác đi đường, gặp người dưới tiết trời giá buốt. “Tạm
biệt em!” Ông nói.

“Em sẽ... nhớ mình.”
Ông gật đầu, và nàng thấy mắt ông ươn ướt. “Em sẽ không đơn

độc đâu.” Ông nói, cố kìm nén cảm xúc. “Em còn có Comelia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.