NHÀ TIỂU HỌA - Trang 267

gần như không thở nổi khi tiếp nhận đầy đủ thông tin từ thằng bé.
Nàng cảm thấy mình đơn độc biết bao khi đứng với sáu người lính
này, những người không hề quan tâm liệu cánh cửa công lý có mở ra
trước chồng nàng.

“Ông ấy ở đâu, Christoffel?” Người lính đầu tiên hỏi.
“Ông ấy đang trên tàu, thưa ngài, ngược lên Texel.” Christoffel

bước vào sảnh, nhìn chăm chăm những người lính. “Đội trinh sát đã
tóm được ông ấy. Ông ấy rên rỉ như mèo con ấy. Thằng bé giả tiếng
mèo kêu. “Cầu Chúa rủ lòng thương!” Aalbers lẩm bẩm. “Không!”
Nella thì thào. “Mày nói dối!”

Thằng bé cười khẩy. “Ông ấy đã từng nói đùa là mình không bao

giờ đến Stadhuis. Nào, giờ thì hết đùa rồi nhé.”

Aalbers cốc vào đầu thằng bé. “Ăn nói lễ độ một chút đi.” Ông ta

quát to trong khi thằng bé rú lên vì đau.

Người lính đầu tiên ngăn Aalbers lại. “Christoffel chỉ phục vụ

cho nền Cộng hòa thôi mà.” Ông ta nói.

“Chồng tôi cũng vậy!” Nella cãi lại. “Suốt hai mươi năm.”
Ông ta quay sang nàng. “Chúng tôi không cần giữ cô nữa.”
Họ đi ra cửa. “Đợi đã!” Nella nói, gần như không thể thốt thành

lời. “Các ngài sẽ làm gì ông ấy?”

“Tôi không có phận sự trình bày cho phu nhân. Ngài chánh án sẽ

xem xét chứng cứ. Tòa sẽ cho họp phiên sơ thẩm rồi đến phúc thẩm.
Tôi nghĩ cũng nhanh thôi nếu những gì chúng tôi nghe là đúng.”

Họ đi xuống bậc tam cấp, Christoffel hí hửng đi giữa họ, ngược

lên bờ kênh về phía thành phố. Aalbers ngoái lại một lần, gật đầu chào
Nella vẻ bối rối. Nhịp bước của lực lượng dân quân không đều, như
thể sự phấn khích vì thành công lấn át cả kỷ luật. Không lâu sau đó họ
đi nhàn tản như dân thường, chen lấn xô đẩy nhau, tiếng cười của
Christoffel vọng lại cho đến khi họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.