Cung Thị Lan
Nha Trang Dấu Chân Kỷ Niệm
Chương Bảy
Nha Trang bấy giờ mới đầu tháng ba vậy mà những cơn mưa vô tình bất
chợt kéo về thành phố. Dù mưa hay nắng, sau buổi tan trường Hạ thường
xuyên ngồi bên chiếc bàn học nơi mà Hạ có thể nhìn ra khu vườn của nội.
Ngoài trời, những hạt mưa đuổi nắng đi để thi nhau nhảy nhót trên các cành
lá. Tiếng mưa rơi đều đều trên mái nhà làm Hạ có cảm giác buồn ngủ. Phải
chi có Thảo Vy, hai chị em Hạ sẽ đội dù đi mua bắp nướng hay đậu phọng
rang rồi quấn mình trong chăn vừa nhai vừa tán dóc.
- Đan Hạ ơi! Đan Hạ!
Hạ reo vui trong đầu: “Anh đến thật đúng lúc. Không hiểu có chuyện
gì?”
Thay vì đi ra khỏi nhà bằng cái cửa bên hông nhìn ra vườn nội, Hạ mở
cánh cửa trước nơi mà Hạ có thể nhìn cái bức tường chắn trước mặt nhà và
có thể nhìn ra đường. Anh, Triệu và Long đứng ngoài bức tường. Anh vẫy
tay nói thật nhỏ:
- Đi uống nước với tụi Anh.
- Đi lúc này sao?
- Mưa nhẹ mà! Hạ chỉ cần đem theo dù thôi. Anh chở Đan Hạ đi.
Dùng quyển sách mỏng được bọc nhựa đủ để che đầu, Hạ rời khuôn
viên nhà đi theo các bạn. Long chở Triệu và Anh chở Hạ. Hai chiếc xe băng
qua năm ngã tư trên đường Hoàng Tử Cảnh để đến tiệm nước gần rạp hát
Nha Trang.
Vừa ngồi xuống ghế, Hạ nhận ra sự im lặng khác thường của cả ba.
Đưa mắt nhìn từng người, Hạ dò hỏi:
- Hình như có chuyện gì ?
Long nói:
- Gọi nước đã. Hạ muốn uống gì?
- Sprite. Triệu trả lời thay.
Hạ gật đầu biết ơn. Không tin được là sau mấy ngày giận dỗi, anh ta