NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 51

-Ngoài hai đứa đó, tui không thấy ai nữa.
- Vậy thì sao?
-Là chuyện kỳ cục chứ sao nữa! Ái kết luận.
Nha Trang quả là nhỏ, bất cứ chuyện gì cũng được biết, cũng bị
đồn đãi. Hạ bâng khuâng không hiểu có gì đã xảy ra? Giữa Anh và Triệu
có chuyện gì? Nếu hai người có lòng với nhau thì Hạ sẽ vui lòng chúc phúc
cho cả hai, tại sao hai người đưa Hạ vào cái vòng luẩn quẩn, cái trò chơi
đuổi bắt trong tình yêu như thế. Hạ giận Anh, giận Triệu và tự giận chính
mình. Hạ giận Anh đã giới thiệu người con trai mà con nhỏ đã có tình ý. Hạ
giận Triệu đã cố giữ người anh ta thích mà không cần biết anh ta có xây
được tình cảm không. Hạ giận chính mình bởi vì Hạ có bao giờ yêu Triệu
đâu sao lại đòi hỏi sự yêu thương của anh ta. Hạ không hiểu những ích kỷ
này xuất phát từ cái gì nhưng Hạ thật sự bị hụt hẫng với những điều Ái thổ
lộ ra.
Ái lên tiếng:
- Thôi để cho bà nằm ôm “cục buồn”. Tui vào nhà giã muối ớt
ra ăn khế.
Một lát sau, con nhỏ lộc cộc đi ra, đập vào chân Hạ, nói lớn:
- Ngồi dậy, cho tui bỏ mấy cái này xuống coi.
Hạ uể oải ngồi dậy, nhìn Ái đặt các thứ dao, rổ và chén muối ớt trên
mặt chiếu.
- Bà suy nghĩ gì vậy? Có phải nghĩ đến bài hát đúng tâm trạng
của mình không?
Hạ nhăn nhó:
- Bài gì chứ ?
Ái rống to, hát lộn xộn những lời dịch của bài nhạc ngoại quốc:
- “Những khi lỡ coi phim buồn thường làm tôi khóc ngất ngây.
Chợt trông thấy anh và cô bạn thân nói, cười cùng bước vô...”
Hạ nguýt thật dài:
- Cải lương chi bảo!
Ái lấm lét nhìn ra cổng:
- Bà nghĩ gì cũng được, còn tui thì đang nghĩ không hiểu cô Út

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.