NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 80

con nhỏ biết tin là Việt Cộng đã vào thành phố rồi hối Anh chở Hạ về.
Má Hạ đứng chờ trước cổng nhà. Đưa cho Hạ một cái túi nhỏ, bà nói
một cách cương quyết:
- Con vào chọn áo quần và những thứ cần thiết để đi ngay.
- Đi ngay? Mình đi đâu hả má?
- Đi Thanh Minh với hai cô. Mình sẽ ở nhà dì Tư.
-Còn hai bác và Ái thì sao?
- Bác gái đã đi Thanh Minh với bà con của bác rồi. Chỉ còn bác trai ở
lại với con Ái.
Hạ nằn nì:
- Con không muốn đi! Con muốn ở lại.
- Nha Trang bây giờ là chỗ giao chiến. Mình ở đây không yên đâu.
Con đừng chướng!
Hạ cố hỏi vặn:
- Thế tại sao bác cả và Ái ở lại được?
Má Hạ không trả lời. Bà hối hả gọi hai cô rồi giục Hạ mau ra khỏi nhà
để khóa cửa. Đến trước cổng, gặp Ái đứng trên hiên nhà bác cả, má Hạ
khuyên nó:
-Lấy đồ chạy với bác đi con!
Ái lắc đầu:
- Con không nỡ để bác trai ở lại một mình. Hơn nữa, con không sợ
chết.
Hạ không thuyết phục Ái, cũng không chen vào đối thoại của hai
người. Hạ trầm ngâm với ý nghĩ : “Mình không anh hùng như Ái. Mình
không những sợ chết mà còn sợ bị thương như những người trong bệnh
viện ngày hôm nay. Tuy nhiên, dù chết hay bị thương, bị ngay tại nhà vẫn
còn tốt hơn là ở đâu đâu.”
Dù ý nghĩ có là ước muốn của Hạ, Hạ cũng không thể nào quyết định
độc lập như Ái. Má Hạ quá đau lòng khi mất Thảo Vy, Hạ không nỡ để bà
bận lòng thêm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.