NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1230

Rốt cục nàng làm sao vậy? Vừa mới bắt đầu hắn tìm trăm phương ngàn

kế để tiếp cận nàng, vì sao hắn không tới nơi khác mà lại trốn vào cung của
nàng chứ? Nếu chỉ vì trốn người nhà Hạ Hầu thì dường như hắn chỉ nói vậy
thôi, chạy đến núi Chung Nam thì có sao ha? Nàng rất choáng váng cứ như
vậy bị hắn để ý.

Đúng vậy, hắn từ đầu tới giờ đều dùng từ Hán ngữ “bạn cũ” để ghép vần,

đều không ngừng muốn dò hỏi thân phận nàng thôi.

Đổi lại mà nói nếu không phải là lỗi nàng viết sai chính tả, biết một ít

kiến thức về bản chép tay của Hoàng Hậu Độc Cô thì đến cả ý nghĩ của
nàng hắn cũng không thèm quan tâm ấy chứ.

Tiêu Tử Y cứ ngỗi lặng dưới ánh mặt trời, ánh nắng tuy ấm áp chiếu

nóng bỏng trên người nàng nhưng tận đáy lòng nàng thì lạnh như băng vậy.

Lòng người chính là vậy đấy. Một khi gieo xuống mầm mống hoài nghi,

sự ngờ vực vô căn cứ và nỗi niềm bất an sẽ nảy sinh trong lòng. Tiêu Tử Y
càng nghĩ càng thấy mình thật ngu ngốc, ngây thơ. Nhớ tới cảnh ở chung
mấy ngày nay với Nam Cung Sanh, nàng thà rằng vĩnh viễn không đối mặt
hắn còn hơn.

Hắn vì cái gì chứ? Muốn tìm đồ vật gì đó mà Hoàng Hậu Độc Cô để lại

sao? Hay là cho rằng trong tay nàng có bản chép tay gì đó chứ?

Tiêu Tử Y đau lòng tới cực độ, rồi lại bật cười. Nàng cười chính mình

quá ngu ngốc, hiện giờ nàng thân phận là công chúa, thân đang ở chốn
hoàng cung. Bất kể nàng có thừa nhận hay không, mỗi một người tiếp cận
với nàng đều có tâm cơ sâu, có mục đích riêng phải đạt cho bằng được.
Nhược Trúc cũng vậy ,mà Nam Cung Sanh lại càng thế, nàng còn biết tin
tưởng vào ai nữa đây?

“Tử Y à, muội sao vậy? Sao lại khóc?” Tiêu Cảnh Dương sốt ruột tới hỏi.

Hắn khó lắm mới bớt chút thời giờ đến đây, lại nhìn thấy Tiêu Tử Y ngồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.