NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 1376

Quả nhiên, lòng thành đã dễ dàng nhìn ra những…dấu vết này có hai chữ

“ánh trăng”. Tiêu tử Y bó tay thở dài, đúng lúc có tiếng đập cửa vang lên,
Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn thấy Nam Cung Sanh đang bưng đĩa điểm tâm
đứng bên ngoài cửa.

“Anh đến đúng lúc quá. Hãy giúp ta nghĩ xem làm cách nào hái ánh trăng

bầu trời xuống cho TRạm Nhi được đây” Tiêu Tử Y vẩy vẩy tờ giấy trong
tay, nói lào phào.

“Ánh trăng ư?” Nam Cung Sanh cũng cả kinh, sau đó thì buồn cười bảo,

“đúng là kiểu Hoàng Tôn điện Hạ tưởng tượng đồ vật mình thích nhất”

“Hôm qua lúc ta có hỏi bé, bé nói là đồ vật nhẹ một chút, nhỏ một chút,

sao lại có thể là ánh trăng chứ?” Tiêu Tử Y cẩn thận nhìn tờ giấy trong tay,
lòng còn thấy may, may là Trạm Nhi thích ánh trăng mới xoá phần viết đầu
đi.

Nam Cung Sanh đặt đĩa xuống, có vẻ suy nghĩ nói, ‘Ánh trăng có thể là

đồ vật nhỏ nhẹ một chút sao? Trong mắt trẻ con, nếu không nhẹ như vậy
sao lại có thể bay trên bầu trời được chứ, hơn nữa lúc giơ tay lên để so sánh
thì thấy ánh trăng cũng không to hơn bàn tay của bọn nhỏ mà”

Lúc này Tieê Tử Y cũng nhận ra thôgn điệp bên trong tờ giấy, bỏ bút vẽ

“ánh trăng” kia ra, còn lại chính là hai chữ “Mẫu phi”. Yên lặng, lễ vật này
nàng không cách nào thành toàn cho bé được rồi. Nhất địn là TRạm Nhi
viết xong mới nghe được nàng nói là không thể viết người, nên mới bỏ từ
đó.

Nhưng ánh trăng này nàng cũng không có cách nào hái xuống cho bé

được mà!

“Hay thế này, lấy một chậu nước, trong có bóng trăng, như vậy được

không?” Nam Cung Sanh vẫn ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, hai người nhìn
nhau qua chiếc bàn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.