NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 637

Ngôn ngữ chẳng qua chỉ là những âm tiết, quan trọng là người nói có xen

tâm tình của mình vào trong đó không thôi. Dưới ánh trăng sáng, Tiêu Tử Y
nhìn rõ vẻ hối hận trong mắt Tiêu Cảnh Dương, bất đắc dĩ giận dữ bảo: “Bỏ
đi, vừa rồi đã nói tha thức cho huynh rồi. Sau này muội không nói tới
nữa…” Cứ dây dưa mãi một vấn đề cũng không phải chuyện tốt gì, chỉ cần
cho hắn biết mình làm sai là được rồi.

Chuyện này, cứ giống như là chuyện giáo dục dạy dỗ trẻ con vậy. Một là

cho bé biết mình làm sai có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hai, làm cho bé
tỉnh lại sau sai lầm của mình. Ba là làm cho bé cam đoan không bao giờ tái
phạm nữa.

Được rồi, coi như hoàng huynh của nàng cũng là một Trạm Nhi đi vậy.

Mắt Tiêu Tử Y nhìn chứng thật là TRạm Nhi giống Tiêu Cảnh Dương như
đúc, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. “Huynh về trước đi, hôm nay TRạm Nhi
sẽ ngủ ở chỗ muội”

Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trên bậu cửa sổ, nhẹ

giọng cầu xin: “Ta có thể ….vào nhìn bé chút được không?”

Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng người kia rất sợ nàng cự tuyệt, bất đắc dĩ lắc đầu

cười bảo: “đi thôi, đừng ở lại lâu quá, cũng đừng đánh thức bé dậy. Ta đi ra
ngoài trước”

Tiêu Cảnh Dương nhìn nàng gật gật đầu, cất bước hướng trong phòng đi

vào. Tiêu Tử Y quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên tỉnh ngộ phát
hiện ra là hắn vào trong khuê phòng của nàng. Nhưng mà, dù sao thì họ
cũng là huynh muội. Cho dù buổi tối ở cùng một chỗ lâu vậy, cũng không
sợ có người thì thào. Cuối cùng Tiêu ử Y nhìn thoáng qua phiến cửa sổ kia,
xoay người đi ra tẩm cung của mình, đi vào đại sảnh của điện Vĩnh Ninh,
phát hiện ra NHược TRúc và NHư Lan hai người đều đang đợi nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.