NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 74

Nụ cười trên mặt Hoàng hậu biến mất gì không nén được giận. Chỉ một

câu nói như vậy là có thể nhìn thấu lòng hoàng đế, Tiêu Tử Y này xem ra
nếu so với Tiêu Trạm thì quan trọng hơn. Hay quả thực là chỉ vì mẫu thân
cô bé này sao?

Tiêu Trạm cũng nhu thuận chạy nhanh tới lắc lắc tay hoàng hậu nói :

“Hoàng nãi nãi, Trạm Nhi chính là muốn lấy tay đi sờ sờ cá mà thôi, đừng
trách cô cô được không?”

Hoàng hậu chớp mắt, che dấu sự bất mãn, mỉm cười nói: “Không sao,

hoàng nãi nãi chỉ là lo lắng Trạm Nhi, nhất thời thất lễ. Trường Nhạc công
chúa dĩ nhiên sẽ không để ý phải không ?” Hoàng hậu vừa nói vừa tao nhã
ngồi xuống bên hoàng đế, tay tự nhiên ôm chặt lấy Tiêu Trạm không buông.

Tiêu Tử Y không thể trả lời, chỉ có thể ngoan ngoãn cười cười. Còn đang

suy nghĩ may mắn nàng bây giờ không thể nói, vì nàng thật đúng là không
muốn gọi nữ nhân này là mẫu hậu. Bởi vì tuy rằng người trước mắt luôn
mĩm cười, nhưng bên trong lại phát ra địch ý rõ ràng.

Hoàng đế ngồi xuống hỏi một chút Tiêu Tử Y về tình hình gần đây, Tiêu

Tử Y miệng không thể nói, vì thế Nhược Trúc đứng ở bên cạnh nàng thay
nàng trả lời, tiến thoái hửu lễ. Thật ra những điều này hoàng đế điều biết vì
mỗi ngày đều cho người quan sát và bẩm báo mọi điều về Tiêu Tử Y cho
mình. Tuy rằng Vị Ương Cung chỉ cách Trường Nhạc cung một hành lang,
nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian đến gặp nàng.

Mỗi khi nhìn thấy nàng và nàng mẫu phi khuôn mặt giống nhau như đúc

thì nhắc nhở việc nữ nhân hắn yêu rời đi là chuyệt thật, nhắc hắn phải bảo
hộ một đứa nhỏ không được để xảy ra sai lầm. Cho nên hắn luôn luôn lảng
tránh, chỉ cần biết nàng sống rất tốt, rất vui vẻ là đủ rồi. Đây cũng là hắn
muốn hết sức bồi thường nàng, là nguyên nhân ban cho nàng Trường Nhạc
cung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.