phường ngồi chút đi”
Lòng nghi ngờ của Tiêu Tử Y lại nổi lên, vị Lan công tử này nói chuyện
trông có vẻ rất kiêu ngạo, quả thực giống Nam Cung Sanh như đúc. Nàng
cúi đầu nhìn quả đào trong tay, chẳng chút do dự bỏ vào trong miệng.
Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn quả đào xong mặt nhăn nhó hiện lên,
không khỏi tâm tình có chút phức tạp, chắp tay ra sau lưng. Ta xem xem rốt
cục là nàng đang hi vọng điều gì? Còn muốn nhìn thấu cái gì nữa? Chính
hắn cũng không rõ.
Nhưng mà nàng đã lựa chọn thay cho hắn. Cái quả đào này hương vị
không giống quả đào trong vườn nhà hắn, chắc chắn sẽ hoài nghi thân phận
của hắn.
Nhưng mà Nam Cung Sanh không ngờ Tiêu Tử Y không chỉ ăn hai quả
đào của người này đâu, mà còn muốn nhìn rõ hắn để lại ở hiện trường quả
kia. Ba quả đào sao có hai quả hương vị giống nhau, ăn một lần là có thể
đoán ngay ra.
Người đàn ông trước mặt nàng đây chính là Nam Cung Sanh rồi, chính là
cái vị Nam Cung Sanh có bộ râu xồm xoàm đầy mặt kia vậy.
Bây giờ nhớ lại. người Hán có bộ mặt tây tây vẫn rất ít, hơn nữa nhà Nam
Cung ai ai cũng thanh tú xuất chúng, không có khả năng có huyết thống đột
biến gien. Hiện giờ nhìn kỹ người này trước mặt nàng, vẫn mơ hồ có thể
tìm ra chỗ giống nhau tương tự với chị em Nam Cung cặp mắt kia.
“Công chúa, có chỗ nào không đúng sao?” Nam Cung Sanh phát hiện
Tiêu Tử Y nhìn hắn đến ngẩn ngơ, có chút chột dạ hỏi.
“Không có gì” Tiêu Tử Y thay đổi thật nhanh, mặt ngoài càng tươi cười
sâu hơn, có thâm ý khác nói, ‘Chỉ là quả này không giống vị chua mà ta đã
nghĩ, có chút bất ngờ thôi”