NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 1187

Còn đang chuyện vãn đã thấy trên núi một người cưỡi ngựa phi như bay

xuống. Người này tướng mạo oai phong, mình cao da trắng, mặt vuông trán
rộng, hai tai hắn thòng xuống chấm vai, đầu đội lăng ngân khôi, mình mặc
đoàn hòa tú bạch bào, tay cầm song thiết kích, lướt tới nạt lớn:

- Loài mao tặc ở đâu dám đến đây đánh lâu la ta. Hãy nộp mạng mau!

Diệu Tông nổi giận xung thiên không thèm nói năng chi hết cứ việc vung

xoa đâm liền. Hai bên đánh nhau độ hai mươi hiệp. Vương Bưu trông thấy
Đổng Diệu Tông lúng túng đánh không lại, liền múa côn nhảy vào đánh
giúp. Người ấy một mình cự với hai người, nhưng càng đánh sức mạnh
càng tăng thêm. Hai người liệu bề đánh không lại nên quay ngựa chạy dài.
Tướng ấy giục ngựa rượt theo, hai người liền quay lại, trợn mắt hét:

- Tên kia, ngươi đừng làm phách, chỉ vì anh em ta gấp rút đi báo thù lớn

nên mới nhịn ngươi chứ không phải anh em ta chịu thua ngươi đâu.

Người ấy cười ha hả nói:

- Các ngươi đã nói vậy thì ta cũng không bức hiếp các ngươi làm gì, song

phải nói rõ ngươi có oán thù gì với ai, nếu quả là thù lớn thì ta sẵn lòng cho
các ngươi đi, bằng nói không mình bạch thì đừng hòng thoát khỏi tay ta.

Đổng Diệu Tông nói:

- Ta đây là con Đổng Tiên, tướng thủ hạ của Nhạc Nguyên soái, còn

người này là Vương Bưu con Vương Hoành. Chỉ vì Nhạc gia bị bọn gian
thần Tần Cối, Vạn Sĩ Hoa và La Võ Tập hãm hại nên nay hai anh em ta
muốn xuống Lâm An giết cho hết bọn gian thần để báo thù. Vì vậy ta đi
gấp, ngươi nghe rõ chưa?

Người ấy nghe nói vùng ngửa mặt lên trời cười ngất, rồi thâu kích nhảy

xuống ngựa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.