NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 163

cường, có đâu lại để chức Võ Trạng về tay người được? Chi bằng đừng
màng chi việc ấy, danh vọng mình có mất đi đâu. Ngươi nghĩ kỹ xem lời ta
nói có phải chăng?

Sài Quế đành ngậm miệng không biết nói gì hơn, vội quỳ xuống ngay.

Vì sao Sài Quế đang đường đường một vị Phan vương lại hạ mình tranh

chức Võ Trạng và chịu nhục như vậy. Nguyên vì khi trước, Sài Vương đi
về triều chầu Thiên tử, khi đi ngang qua núi Thái Hành có một tên cướp
cầm Kim Bối Đao xưng là Kim Mao Đại Vương tên là Vương Thiện, sức
địch muôn người, xung quanh hắn có bọn bộ hạ tâm phúc là Mã Bảo, Hà
Lục, Hà Nhân, lại còn có tả hữu quân sư là Lưu Võ và Điền Ký.

Toàn là những bọn túc trí đa mưu tụ tập lâu la hơn ngàn vạn tên chiếm cứ

núi Thái Hành, cướp phá nhiều nơi, nhưng quan binh không làm gì nổi.

Vương Thiện lại muốn cướp đoạt cả giang sơn của nhà Tống, ngặt vì

không người nội ứng. Ngày kia Sài Vương nhập triều, Vương Thiện mời
vào trà nước tử tế rồi Quân sư Điền Kỳ nói:

- Buổi Nam Đường suy thoái thì bị Triệu Khuông Dẫn lập mưu soán đoạt

thâu tóm thiên hạ. Đến nay Đại Vương bất quá chỉ là một ông Phan Vương
còn phải xưng thần quì bái. Nay tôi đây binh nhiều, lương đủ sao Đại
vương không về triều thông mưu với kẻ gian thần đoạt cho được chức Võ
Trạng nắm binh quyền trong tay làm nội ứng rồi gửi cho tôi một phong thư,
tức tốc tôi đem binh giúp cho Đại vương dấy nghiệp. Kế ấy có phải là hay
không?

Vương Thiện và quân sư hắn nói vậy là để lừa Sài Quế chớ lẽ nào khi

nên việc rồi Vương Thiện lại để cho Sài Quế làm vua sao? Thế mà Sài Quế
ngây thơ đem lòng mừng rỡ đáp:

- Lời của các khanh thật là chí lý, để cô gia về triều sẽ tính. Như thành

công rồi thì cô gia với các khanh cùng hưởng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.