NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 177

Dứt lời lại truyền quân đao phủ đem Nhạc Phi chém cho mau.

Quân đao phủ tuân lệnh áp lại toan ra tay thì Ngưu Cao xông vào hét lớn:

- Hãy nghe ta nói đã. Thử hỏi thiên hạ anh hùng đến đây hôm nay ai mà

chẳng vọng tưởng hai chữ công danh? Nay Sài Vương ỷ thế ra tranh chức,
rủi bị Nhạc Phi võ nghệ cao cường đâm chết, đáng lẽ ra Nhạc Phi phải
được chức Võ Trạng mới phải, sao lại còn bị đem chém, thế thì anh em tôi
đây không phục tý nào cả. Chẳng lẽ chốn này là chỗ phỉnh phờ lừa gạt như
vậy sao? Chi bằng giết quách bọn quan ôn dịch này cho hết, rồi chúng ta
đến hoàng đế mà khiếu nại.

Nói dứt lời, Ngưu Cao vung song giản đánh ngã cây cột cờ để hăm doạ.

Các cử tử đứng bao vây xugn quanh cũng cùng la lên phụ hoạ:

- Trong ba năm mới mở hội một kỳ để tuyển chọn anh tài, Sài Vương ỷ

thế, cậy thần ra cướp giựt chức Trạng võ tức là muốn dìm chúng ta xuống
đáy biển rồi, chẳng lẽ ta nhịn thua sao?

Rồi mỗi người một tiếng hò nhau vang dội một góc trời. Cây cột cờ kia

lại ngã xuống vang lên tiếng động như long trời lở đất, người ta cảm thấy
có sức mạnh không gì cản nổi.

Bấy giờ Tông Lưu Thú buông Trương Thái sư ra và nói:

- Thái sư đã nghe các cử tử nói đó không? Thái sư có giỏi thì giết Nhạc

Phi đi, tôi cũng không can thêm nữa.

Ba vị giám khảo kia bấy giờ mới xuống nước, mặt ông nào cũng tái mét

cắt không còn giọt máu, vội xúm lại năn nỉ Tông Lưu Thú:

- Sự việc đến nước này thì nguy cho chúng tôi lắm, xin Nguyên Nhung lo

liệu giùm. Vẫn biết ba anh em tôi với Nguyên Nhung cũng đều lãnh mạng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.