NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 231

người thờ phụng tổ tiên thì ngươi là đại ân nhân của dòng họ Lục, hai ta ở
chốn tuyền đài vẫn đội ơn ngươi đấy.

Bà dặn dò đôi ba phen rồi vào trong phòng thắt cổ chết.

Lục Đăng thấy vợ chết trước mình liền than thở:

- “Thôi đã đến bước đường cùng rồi, ta nên tự xử là hơn”.

Rồi bước ra đại đường rút dao đâm xuyên qua cuống họng. Chết rồi mà

thây vẫn trơ như tượng đồng nên có thơ điếu Lục Đăng như sau:

Thành vỡ, anh hùng đã hết mong

Âu đành tử tiết, thế là xong

Gương trung muôn thuở không phai nhạt

Tiết nghĩa nêu danh khách má hồng.

Tướng sĩ thấy Lục Tiết Đạt sứ và phu nhân đã vì nước quyên sinh nên

không chống cự, chỉ lo chạy trốn hết. Bà vú còn đang lo gom góp vàng bạc
cùng đồ tế nhuyễn đã nghe lạc ngựa đến gần, túng thế phải bế Lục công tử
chạy trốn sau cánh cửa.

Ngột Truật vừa xông đến vội xuống ngựa cắp búa bước vào chợt trông

thấy một người cầm gươm đứng sững giữa đại đường liền quất lớn:

- Ngươi là ai, hãy xem cây búa của ta đây.

Vừa hét vừa chém tới nhưng chẳng thấy người ấy động đậy và nói năng

gì hết. Ngột Truật lấy làm lạ dừng tay bước đến nhìn kỹ xem, thì ra người
ấy là Lục Đăng nhưng đã tự vẫn chết rồi.

Ngột Truật nghĩ thầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.