NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 456

Nghĩ rồi lấy thương hất mạnh song gián đối phương ra, rồi đâm lẹ hơn

năm sáu thương một lượt, lối đánh của Dư Hóa Long vô cùng hiểm độc,
làm cho Ngưu Cao lúng túng thở hào hển ngăn đỡ không nổi, bèn quay
ngựa chạy dài.

Bọn tinh binh thấy Ngưu Cao bỏ chạy liền nói với nhau:

- Chúng mình không nên bỏ chạy vì nếu chạy thì thế nào chúng cũng

giục ngựa đuổi theo bọn ta phải chết hết, thà đứng đây ngăn đỡ còn hơn.

Nói rồi hè nhau phân ra hai bên lắp cung tên bắn như mưa. Dư Hóa Long

thấy quân địch không nao núng lại bắn tên quá nhiều nên không dám đuổi
theo, bèn dừng ngựa lại buột miệng khen:

- “Ta nghe Nhạc Phi dụng binh hay lắm, thật rõ ràng tiếng đồn không

sai”.

Nói rồi thu quân trở về núi. Bọn tinh binh ngó thấy binh giặc lui rồi vội

trở lại lượm tên.Còn Ngưu Cao một mình một ngựa chạy xa hơn mười dặm,
ngó lại không thấy quân lính mình đâu cả thất kinh nói một mình:

- Nguy tai! Chắc quân sĩ mình bị đối phương giết chết rồi, chỉ còn trơ trọi

một mình ta thì về biết ăn nói sao với Nguyên soái. Thôi để ta trở lại xem
sao.

Nghĩ rồi vội vã quay ngựa trở lại nơi chiến trường. Đến nơi trống thấy

bọn tinh binh đang lom khom nhặt tên.

Ngưu Cao hỏi:

- Bọn cường đạo đâu mất hết rồi?

Bọn chúng đáp:

- Chúng nó bị bọn tôi bắn rất quá nên thu binh về núi cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.