NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 461

nhuốc thân danh, ấy là bất hiếu. Tàn hại sinh linh nhiễu nhương bá tính ,
chẳng biết thương xót dân lành, ấy là kẻ bất nhân. Chỉ biết trong phạm vi
nhỏ hẹp là núi Khương Lang này thôi, để mai kia gặp kẻ hơn mình, sa cơ
thất thế bỏ mạng hư danh, ấy là bất trí . Nay tướng quân võ nghệ cao cường
mà trung hiếu nhân nghĩa đều không có, quả là người hèn hạ sao lại chê ta
không thức thời? Nhận định như vậy không phải sai lầm là gì?

Nhạc Phi thuyết một hồi khiến Dư Hóa Long không biết đáp sao cho

phải nên gượng gạo nói:

- Nhạc Phi, ta không hơi đâu đấu khẩu với ngươi, nếu ngươi hơn được

cây thương ta cầm trong tay đây ta sẽ đầu ngươi, bằng không thì ngươi phải
đầu lại chúa công ta.

Nhạc nguyên soái nói:

- Người quân tử đã nói ra bốn ngựa khó theo nhưng hễ kẻ nào thêm

người trợ chiến kể như thua rồi và đánh nhau mà đánh lén mờ ám thì không
phải là hảo hán đấy nhé.

Dư Hóa Long nói:

- Hay lắm, thế mới gọi là anh hùng. Ngươi hãy đánh với ta cho đủ ba

trăm hiệp.

Nói rồi hai người cùng giục ngựa lướt tới, song thương dao động. Kẻ tới

người lui kẻ đâm người đỡ. Một đàng như phượng múa đầu non, một đàng
như rồng bay ra biển. Đánh hơn bốn mươi hiệp không phân thắng bại.

Dư Hoá Long đỡ cây thương của Nhạc nguyên soái ra nói:

- Hãy nghỉ một chút đã. Ngươi quả một người võ nghệ cao cường, hôm

nay ta chẳng hơn được ngươi mà trời cũng đã tối rồi, vậy xin để mai sẽ
đánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.