NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 512

Ngưu Cao vái lạy rồi nhớ đến mẹ già, khóc rống lên.

Kiết Thanh nghe Ngưu Cao khóc lóc thảm thiết cũng động lòng khóc

theo. Tế xong cả hai đều đốt giấy tiền rất nhiều, rồi sai gia tướng bưng hai
mâm để chung lại một chỗ cùng nhau ăn uống.

Rượu vừa rót ra, Ngưu Cao bưng lên nói:

- Rượu này là rượu buồn nuốt sao cho trôi? Muốn uống được xin Kiết đại

ca hãy ra cái lệnh chi cho vui, họa may khuây khỏa nỗi buồn mới mong
uống được.

Kiết Thanh suy nghĩ mãi không tìm ra sáng kiến gì liền nói:

- Thôi Ngưu đệ hãy ra lệnh lấy.

Ngưu Cao nói:

- Nếu muốn đệ ra lệnh thì Kiết huynh phải tuân theo.

- ấy là lẽ tất nhiên, hà tất phải nói.

Ngưu Cao trầm giọng cho ra vẻ nghiêm trọng và bắt đầu nói:

- Đêm nay trăng tỏ, vậy chúng ta lấy trăng làm đề, mỗi người vịnh một

bài thơ chơi, nếu vịnh được thì thôi bằng không được phải phạt mười chén
lớn.

Kiết Thanh nói:

- Được tất lắm.

Rồi rót một chung rượu đầy vừa uống vừa ngâm:

Vành vạnh như mặt nguyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.