NHẠN - Trang 100

Otama khi ấy đang ngồi bên lò sưởi, đang dùng que cời tro trong bếp

nghe vậy liền cười mà nói “Xin lỗi chuyện gì cơ?”

“Vì con mang trà lên chậm trễ."

“A, chuyện đó à? Chị đã chào hỏi rồi nên ông ấy không nghĩ ngợi gì đâu”,

Otama nói vậy và cầm đũa.

Dù Otama rất hiếm khi buồn nhưng Ume nhìn thấy khuôn mặt cô chủ

sáng nay lúc ăn cơm thấy có vẻ vui tươi đặc biệt. Từ khi cô chủ cười nói
“Xin lỗi chuyện gì cơ?” đến giờ bóng dáng nụ cười ấy ở trên đôi má vẫn
chưa biến mất đi. Ume tự hỏi tại sao lại như vậy nhưng đầu óc quá đỗi chất
phác của con bé không thể nào tìm ra được căn nguyên. Chỉ là Ume cũng bị
lây nhiễm tâm trạng dễ chịu của cô chủ nên con bé cũng cảm thấy vui lây.

Otama chăm chú nhìn Ume, khuôn mặt nàng càng vui vẻ hơn nữa. “Này,

em có muốn về nhà chơi không?”

Ume mở to mắt kinh ngạc. Vào những năm mười mấy thời Minh Trị, tập

tục nhà buôn thời Edo vẫn còn được tuân thủ, cho dù đi giúp việc cho nhà
người ta cùng trong một thành phố thì ngoài ngày Tết và lễ Vu lan ra, những
ngày khác quy định không cho phép về thăm nhà.

“Tại vì tối nay ông chủ không có đây nên chị nghĩ em có thể về nhà và

ngủ lại một đêm”, Otama nói thêm vào.

“Thật vậy sao cô chủ?”, Ume không phải nghi ngờ hỏi lại mà vì cảm nhận

được ân huệ quá sức lớn lao nên con bé mới bật ra lời nói đó.

“Chị dối em làm gì. Chị không làm những điều tội lỗi trêu chọc em đâu.

Sau khi ăn cơm xong không cần phải dọn dẹp gì đâu, cứ về nhà thôi. Chơi
vui vẻ, ngủ lại nhà một đêm nhưng sáng mai phải trở về sớm đấy nhé."

“Vâng ạ”, Ume nói, khuôn mặt đỏ bừng vì vui sướng. Rồi trong cái đầu

bé nhỏ ấy hiện ra những hình ảnh bức tường đất nơi cổng nhà có hai, ba cái
xe kéo vì cha Ume làm phu kéo xe, người cha lúc không làm việc ngồi trên
đệm bên lò sưởi than với thùng dụng cụ, hình ảnh người mẹ tóc bên thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.