NHẠN - Trang 62

chỉ có lần đó là mua về cho mình? Chị đã lấy làm lạ. Nhưng chị cho rằng cái
sự lạ ấy chỉ vì là chồng mình đột nhiên tốt với mình thôi. Bây giờ nghĩ lại thì
phải chăng người đàn bà kia nhờ ông ấy mua nên nhân tiện ông ấy mới mua
luôn cho mình? Chắc chắn là như vậy rồi. Vậy mà mình không biết còn nghĩ
cám ơn ông ấy nữa chứ. Mình đã vui mừng cảm động khi nhận chiếc dù ấy
dù không thể dùng được. Mà không phải chỉ cái dù đâu. Cả kimono và kẹp
tóc của người đàn bà ấy chắc cũng được ông nhà mình mua cho. Những thứ
mang trên người của mình và người đàn bà ấy hoàn toàn khác nhau như cái
dù vải bông của mình đang che với cái dù nhập khẩu nước ngoài của người
đàn bà đó vậy.

Hơn nữa, không phải chỉ có riêng mình. Mình cũng muốn con mình được

mặc đồ kimono đẹp đẽ thế mà lão ấy có sắm cho đâu. Đối với đứa con trai
thì lão nói chỉ cần một manh áo là được rồi chứ gì. Còn đứa con gái thì lão
nói là còn nhỏ quá may kimono cho thì nó phí đi. Có vợ con nào của người
nhiều tiền lắm của giống như mẹ con mình không chứ. Bây giờ thử nghĩ lại
thì có lẽ vì người đàn bà đó mà mình với mấy đứa con mới bị bỏ bê chăng?
Vậy là chuyện về Yoshida gì đó chắc chắn không phải là sự thật. Vậy có lẽ
từ khi người đàn bà kia còn ở Nanamagari thì đã dan díu với lão chồng mình
rồi. Ghét thật. Chắc chắn là như vậy. Khi tiền bạc rủng rỉnh thì lão ấy bảo là
việc ăn mặc chải chuốt sang trọng là cần thiết cho việc giao tế nhưng chắc là
bởi vì đi lại với người đàn bà đó chăng? Lão ấy không dẫn mình đi đâu cả
mà chắc là dẫn người đàn bà ấy đi thôi. Thật là hối tiếc.

Khi đang nghĩ vậy thì đột nhiên người hầu la lớn:

“Phu nhân à, bà đi đâu vậy chứ?”

Otsune mới giật mình đứng lại. Chị cứ cúi mặt mà cắm cúi bước đi nên đã

đi quá cổng nhà mình.

Người hầu gái bật cười khanh khách không cần giữ ý tứ gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.