NHẠN - Trang 77

17

Số lần Suezo đến chỗ Otama theo thời gian không những ít đi mà ngược

lại càng lúc càng nhiều hơn. Ngoài những khi đến vào buổi tối như đã định
từ trước đến giờ, thì Suezo còn hay đến vào những khoảng thời gian bất kỳ
nữa. Khi Otama hỏi tại sao thì hắn trả lời là mụ vợ Otsune lắm điều thúc ép
phải làm cái này phải làm cái kia nên hắn đành phải trốn khỏi nhà mà tìm
đến đây. Mỗi lần như vậy Suezo đều nói chẳng cần phải làm gì cả, cứ giữ
nguyên như vậy là tốt rồi. Chị vợ lại tiếp, không, anh phải làm cái gì đi chứ,
tôi không thể nào trở về quê được, không thể từ bỏ những đứa con mình
được, rồi thì tôi đang đang già đi theo tháng năm đây… nói chung là liệt kê
ra tất cả những điều mà chị ta nghĩ có phương hại đến sự thay đổi trạng
huống cuộc sống hiện tại. Và rồi Suezo lại lặp lại là chẳng cần phải làm gì
cả, cứ giữ nguyên như vậy thôi. Chị vợ Otsune càng ngày càng tức uất lên
đến mức không thể nào kiềm chế nổi mình. Vì thế mà Suezo phải chạy trốn.
Đối với một kẻ suy nghĩ lý luận và tính toán bằng những con số như Suezo
thì những lời mụ vợ Otsune nói thật là kỳ quái lạ lùng. Hắn có cảm giác như
nhìn thấy mụ vợ vật vã muộn phiền đang đứng quay lưng lại cánh cửa mở
rộng của căn phòng ba bên chất ngất tường cao mà nói rằng “Không có
đường nào thoát cả”. Hắn chẳng còn cách nào khác để nói với con người
như vậy ngoài những câu như “Chẳng phải cánh cửa đang mở rộng đó sao?
Tại sao không quay đầu lại mà nhìn đi chứ?”. Cuộc sống của Otsune đã khá
hơn trước đây nhiều và mụ ta cũng chẳng chịu bất cứ áp lực hay ức chế nào
cả. Quả thật là người đàn bà nơi con dốc Vô Duyên là một nhân tố mới xuất
hiện. Nhưng mình đâu có vì thế mà lãnh đạm hay hà khắc ngược đãi vợ con
như những kẻ thường tình khác? Ngược lại mình còn đối xử với mụ thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.