NHẠN - Trang 75

Otama ráng sức chịu đựng nỗi sợ hãi như muốn phát khóc lên được, mới

lấy ra trước mặt hắn tờ tiền năm mươi xu màu xanh hình lá bài đang thông
dụng hồi đó gói vào trong tờ giấy, lẳng lặng đặt vào tay hắn ta. Gã hài lòng
ra mặt hơn cả Otama mong đợi. “Có hai tờ nửa yên này là đủ rồi. Cô em là
người có hiểu biết đấy. Chắc sẽ thành công thôi”. Hắn nói vậy rồi loạng
choạng bước ra đi về.

Sau khi chuyện này xảy ra, Otama vô cùng lo lắng, mới hiểu được câu

“mua láng giềng gần” là thế nào nên nàng mới chuẩn bị mấy món ngon rồi
sai Ume mang qua nhà cô giáo dạy may sống một mình phía bên phải nhà
nàng.

Cô giáo ấy tên là Otei, đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn trắng trẻo

đẹp đẽ lắm. Cô ấy nói mình làm việc trong nhà Maeda cho đến ba mươi tuổi
mới lập gia đình nhưng chồng mất không bao lâu sau đó. Ngoài cách sử
dụng ngôn từ quý phái ra, cô còn có thể viết thư pháp theo trường phái Gia
Lưu

[47]

rất đẹp. Khi Otama nói là muốn tập thư pháp, Otei liền cho nàng

mượn mấy quyển sách mẫu.

Buổi sáng một ngày kia, Otei đi từ cửa nhà sau đến gặp Otama nói lời

cám ơn món quà bữa trước. Trong khi hai người đứng nói chuyện, Otei hỏi:
“Em có quen biết Okada à?”

Otama chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Nhưng thâm tâm nàng

suy nghĩ rất nhanh Okada chắc là tên của người thanh niên đó và do Otei
thấy Okada cúi đầu chào mình rồi nên mới hỏi như vậy chăng? Nếu thế thì
mình không thích cũng phải giả vờ là đã quen biết mới được. Otama mau
mắn đáp “Vâng ạ” nhanh đến nỗi Otei không kịp nhận ra sự băn khoăn của
nàng.

“Chị nghe nói chàng trai tuấn mỹ phẩm hạnh rất đàng hoàng, không có

một vết nhơ nào cả”, Otei nói vậy.

“Chị biết rõ quá nhỉ”, Otama liều nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.