NHẠN - Trang 97

21

Thời tiết ngày càng lạnh dần, cái bục để guốc trước chỗ rửa tay nhà

Otama buổi sớm sương mù phủ trắng xóa. Sợi dây gàu dài nơi giếng sâu
lạnh giá, Otama thấy tội nghiệp Ume nên mua cho con bé một đôi găng tay
nhưng Ume nghĩ rằng cứ đeo vào cởi ra thì không thể làm việc nhà bếp được
nên cất đi cẩn thận rồi vẫn múc nước bằng đôi tay trần. Bắt con bé giặt giũ,
lau nhà, đun nước sôi nên dần dần đôi tay trở nên khô ráp. Otama thấy vậy
mới nói rằng: “Tay ướt mà cứ để vậy thì không tốt đâu. Em phải lau tay khô
ngay sau khi xong việc. Nhớ là phải rửa bằng xà bông đấy nhé” rồi nàng
mua cho con bé cục xà bông. Tuy vậy tay Ume cũng vẫn khô nứt nẻ khiến
Otama lấy làm tội nghiệp. Rồi nàng thấy làm lạ rằng tại sao tay mình chưa
từng bị khô ráp nứt nẻ như Ume.

Otama sáng nào cũng thức dậy sớm nhưng nghe Ume nói: “Sáng nay chỗ

rửa tay đóng băng đấy, cô chủ ngủ thêm một lát nữa đi” thế là nàng lại vùi
mình trong chăn. Các nhà giáo dục đã lưu ý rằng thanh niên cần phải rời
khỏi giường ngay sau khi thức dậy để tránh sinh ra vọng tưởng. Vì vùi tấm
thân khỏe mạnh của tuổi trẻ vào trong lớp chăn ấm thì cũng như hình ảnh
làm một bông hoa độc nở bùng ra trong lửa đỏ. Những khi ấy tưởng tượng
của Otama thỏa thích vô cùng. Khi ấy mắt nàng lấp lánh, từ mi mắt đến tận
gò má đỏ bừng bừng như say rượu.

Đây là chuyện xảy ra vào một buổi sáng mù sương sau đêm trời trong gió

mát, trăng sao chiếu sáng lung linh. Trong khi Otama còn vùi mình trong
chăn, thần trí ngơ ngác mơ màng, nhưng ánh sáng ở phía ngoài cửa sổ đã
được Ume kéo rèm lên xuyên vào nhà khiến nàng choàng tỉnh. Chỉ mặc
chiếc áo banten với sợi dây choàng hờ hững, Otama đi đánh răng rửa mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.