NHẠN - Trang 95

Otama cảm thấy vô cùng lo lắng là nếu như cha mình mà biết được nghề

nghiệp của Suezo thì sẽ chán nản u uất nhưng mấy lần nàng đến thăm xem
thử tình hình thì thấy hình như cha mình chẳng biết chút gì cả. Chắc chắn là
vậy. Từ khi cha nàng dọn đến căn nhà ở xóm Bờ Ao, ông bắt đầu thuê sách
đọc. Ngày nào cũng đeo kính đọc sách. Nhưng ông chỉ toàn đọc những
quyển sách viết tay như “Thực lục vật”“Giảng đàm vật” mà thôi. Quyển
sách ông đang đọc bây giờ là “Mikawa hậu phong thổ ký”. Vì số lượng sách
này nhiều nên chắc ông chỉ muốn đọc loại này thôi. Khi người cho thuê sách
đề nghị ông đọc tiểu thuyết thì ông nói là loại sách đó toàn viết những điều
dối trá nên không ngó ngàng gì đến. Buổi tối thì do mắt yếu nên ông không
đọc sách mà đi nghe kịch. Đi nghe kịch thì thật dối không cần biết, hài kịch
cũng nghe mà kịch Joruri của Gidayu cũng nghe. Chủ yếu là đến rạp chỗ
đường Hirokoji có tiết mục đọc giảng các truyện quân ký mà những người
yêu thích không thể không đến nghe. Thú vui của ông chỉ có như thế, không
thích nói chuyện phiếm với người khác nên không có bạn. Vì thế mà ông
không có dịp nào để hỏi han về thân phận, nghề nghiệp của Suezo.

Tuy thế láng giềng cũng tìm hiểu xem thử người con gái đẹp hay tìm đến

thăm ngôi nhà ẩn dật kia là ai và cuối cùng cũng khám phá ra được đó là
người vợ hờ của tên cho vay nặng lãi. Nếu như hai bên láng giềng mà có
người nhiều chuyện, thì cho dù ông già có không giao du thân mật thì cũng
có thể nghe được những lời đồn ác ý khó chịu. Nhưng may gã láng giềng là
một nhân viên của viện bảo tàng, suốt ngày tập viết thư pháp theo chữ tiền
nhân, một người khác thì làm nghề điêu khắc mộc bản giờ thì hiếm thấy rồi,
suốt ngày không rời tay khỏi bản khắc nên không sợ quấy rầy đến cái tâm
bình an của ông cụ. Với lại vào thời đó, trong số các nhà cạnh bên mở tiệm
buôn bán thì chỉ có quán mì soba Liên Ngọc Am, tiệm bánh senbei và tiệm
bán gương lược tên gọi Thập tam ốc ở gần góc đường Hirokoji mà thôi.

Ông già chỉ cần cảm thấy có người mở cửa bước vào và tiếng guốc khẽ

khàng là biết ngay Otama đến dù nàng chưa cất giọng dịu dàng chào hỏi.
Ông đặt quyển sách “Hậu phong thổ ký” xuống, tháo mục kỉnh ra và chờ
đợi. Ngày nào ông được nhìn thấy gương mặt dễ thương của con gái, đối với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.