NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 144

9

Trong lúc Sunny lượn vòng theo con đường dẫn tới căn nhà của

Abigail Lowery, bà tự hỏi không biết con trai mình có tán thành việc
này không. Nhưng bà có thói quen làm theo ý mình, chừng nào điều
đó chẳng làm tổn thương ai - trừ phi họ đáng bị như vậy. Trong vụ
này, chuyến thăm của con trai bà ngày hôm trước khiến bà có lý do rất
chính đáng để ghé tới.

Bà đỗ xe, tặc tặc lưỡi khi thấy chiếc SUV ngốn xăng như uống

nước. Nhưng bà rất thích căn nhà, cách nó hòa mình với khung cảnh
nơi đây. Bà có thể nhìn thấy những luống đất được chuẩn bị sẵn để
trồng trọt vào dịp xuân. Và một góc nhà kính lọt vào mắt bà, khiến bà
thấy thèm muốn.

Một buổi sáng rất thích hợp để thăm thú, bà quả quyết như vậy, với

tiếng suối róc rách văng vẳng trong không khí, những vòm lá tạo
thành bức màn xanh diễm lệ, và những lùm sơn thù du mọc hoang rải
rác xung quanh.

Sáng hôm đó, bà đã nướng sẵn một chiếc bánh việt quất. Chẳng ai

lại không mê món bánh việt quất của bà cả.

Bà ra khỏi xe, đi tới và gõ cửa.
Khi cánh cửa hé ra vài phân một cách thận trọng, bà nở một nụ cười

tươi.

“Chào cháu. Bác bà Sunny O’Hara, mẹ của Brooks.”
“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.