NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 174

Anh thừa nhận đó là lỗi của chính mình. Anh có thể ghé qua quán

rượu, hoặc chỉ việc gọi cho một người bạn, xem có chuyện gì tiếp
theo. Nhưng anh không có bụng dạ nào.

Sự việc với Sylbie làm cho anh hơi chán, dễ cáu. Và hứng tình nữa.

Và cái cô nàng hứng tình ấy đã hạ gục anh. Bởi vì sau phản ứng sốc và
bực bội của mình, anh đã bị kích thích. Chỉ bị kích thích một chút.

Cũng khó trách mình việc này, anh nghĩ, rồi đứng lên, tiến đến cửa

sổ. Một thằng đàn ông chắc chắn đã chết cả năm trời thì mới không bị
cô nàng Sylbie trần truồng kích thích.

Giờ thì anh thấy bực dọc và bức bối, và mãi cho tới lúc đi tới Ozark

Art, anh luôn có tâm trạng rất ổn. Giờ thì khó chịu rồi, anh nghĩ, vì
chính anh đã tự tước bỏ một cuộc ân ái cuồng nhiệt, món cà phê thơm
ngon và một chiếc bánh quy.

Nhưng Sylbie nói đúng. Anh đã thay đổi. Anh hy vọng mình sẽ

không đánh mất cảm xúc ân ái cuồng nhiệt, nhưng anh không còn
muốn cái cảm giác tội lỗi và trống rỗng sau đó khi mà mọi việc chẳng
còn ý nghĩa gì.

Điều anh cần là tiêu khiển. Có lẽ anh sẽ phóng xe tới nhà chị Mya,

ăn chực một bữa tối, quây quần với bọn nhóc. Không gì khiến tâm trí
một người đàn ông quên chuyện tình dục chắc chắn hơn là một vài
đứa nhóc say sưa chiến đấu bên máy chơi game Wii hoặc PlayStation.

Anh tắt máy, cầm lấy áo khoác. Anh gọi chào tạm biệt Ash trên

đường đi ra. Có thêm động lực, anh nhún nhảy ghé vào cửa hàng hoa,
tranh thủ năm phút trước giờ đóng cửa.

Một bó hoa tulip để đổi lại bữa ăn và tiêu khiển là ổn rồi, anh nghĩ

bụng.

Anh lái xe ra khỏi thị trấn, chuẩn bị rẽ về phía căn nhà rộng rãi, ồn

ào của chị gái nằm gần sông. Đến khi anh rẽ vào đường khác, anh mới
nhận ra mình đã thay đổi suy nghĩ.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.