NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 190

“Ít nhất ta cũng cần thử đét đít chú mày.” Bà nhấc bổng chú cún lên

khiến cho bốn chân nó khua khoắng trong không khí còn đuôi nó
ngoáy tít. “Anh Loren, nó sẽ đào bới những luống hoa và lăn lộn trên
sàn. Nó sẽ nhai mọi thứ mà nó có thể nhét vào hàm răng sửa kia.”

“Ồ, đúng.” Ông Loren với tay, cù cù và bụng con cún. “Nó sẽ là cả

một thế giới phiền phức đấy.”

Bà đặt chú cún xuống, giữ chặt nó bên mình. “Lại đây nào thằng

ranh.”

“Mẹ đang nói với con đấy à?” Brooks hỏi bà.
“Con là thằng ranh duy nhất mẹ nhìn thấy trong sân trước nhà

mình.” Khi anh tới đủ gần, bà liền túm lấy tai anh, kéo anh vào. “Cảm
ơn con.” Rồi bà gục đầu bên vai Brooks và khóc một lúc. “Tình yêu
lại đến. Mẹ không nghĩ mẹ vẫn còn tình yêu để làm việc này, cảm
nhận điều này lần nữa. Nhưng tình yêu lại đến.” Bà khịt mũi, thẳng
người lại. “Mẹ sẽ mang nó ra phía sau, cho nó biết chỗ ở của nó. Con
có thể mang hết đồ của nó ra khỏi xe được rồi.”

“Thế nào con lại mua cho bà ấy một con cún vậy?” Ông Loren hỏi.
“Thật ra, có người gợi ý cho con, và con thực hiện ngay.”
“Hay lắm. Chúng ta lấy đồ cho nó nào.”
“Con nghĩ nó cần có đồ riêng, không dùng lại đồ cũ. Vì thế con mua

đủ mọi thứ rồi,” Brooks nói trong lúc họ bắt đầu tháo đồ xuống. “Đồ
chơi, giường ngủ, xương để gặm, xích, vòng cổ, bát ăn, thức ăn riêng.
Còn cả giấy tờ đây nữa. Nó phải đến chỗ bác sĩ thú y để tiêm mũi cuối
cùng và...” Anh làm động tác cắt bằng mấy ngón tay. “Mai con sẽ cầm
bản sao trở lại chỗ Petie.”

“Bố mẹ sẽ chăm sóc nó. Nó là cả thế giới với mẹ con, và với bố. Bố

đã rất muốn được nuôi chó. Bố cược là nó lanh lẹ chẳng kém con
Chuck xưa.”

“Ít nhất cũng có thể khiến con mèo kia phải rời khỏi đi văng vài lần

một ngày.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.