NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 189

định một chút để mẹ có thể ngắm trước con cún này, cũng là để nó
quen với mẹ, trước khi thủ tục giấy tờ xong xuôi.”

“Brooks, chỉ là mẹ không thể... Ôi, trông cái mặt nó kìa.”
“Petie bảo hình như nó có một phần dòng dõi chó chăn cừu và chó

săn mồi, và có trời mới biết còn những gì nữa. Nhưng bản tính nó rất
dễ chịu, và can đảm. Những con bình thường đều phải ra đi, đó là quy
luật, nhưng nó thì đúng là một con can trường.”

“Ôi, Brooks. Anh Loren, làm gì đi chứ.”
“Chúng ta nên để nó ra ngoài, em có nghĩ thế không?” Ông Loren

quàng một tay lên vai bà Sunny. “Ít ra cũng tận mắt nhìn nó xem sao.”

“Được rồi, để nó ra ngoài đi. Không lẽ nào lại bắt nó phải ở trong

lồng như một kẻ tội đồ.”

“Đúng vậy.” Brooks đặt cái lồng xuống, mở cửa và nhìn cái cục

bông đuôi ngoáy tịt, lưỡi liếm láp đầy phấn khích chui ra. “Nó được
khoảng mười tuần tuổi. Nếu nó không tìm được một gia đình trong
một tháng nữa thì mọi việc sẽ chấm hết. Nó phải chết. Cho điện giật.”

Rất khoan thai, bà Sunny khoanh tay lại. “Thôi nào.”
“Chú cún con mang án tử đang đi,” Brooks nói thêm trong khi mẹ

anh thở dài còn cha anh thì phải cố không phì cười. “Sao nào?”
Brooks nhấc mõm con cún sát lên tận tai mình. “Mày chắc chứ? Được
rồi. Nó nói nó muốn con bảo mẹ... ‘Không một ai biết được nỗi khổ
tôi phải chứng kiến,’” Brooks nói bằng giọng rầu rĩ.

“Ôi, đưa con cún cho mẹ nào.” Bà Sunny bước tới, đón lấy chú cún

run rẩy một cách trìu mến trong khi nó liếm liếm mặt bà. “Ôi, thiệt
tình. Thiệt tình. Thiệt tình,” bà nói lần thứ ba, lời nói dịu dàng và
nghẹn ngào áp vào bộ lông chú cún.

Cạnh bà, ông Loren giơ ngón tay cái với con trai rồi mới xoa xoa tai

chú cún. “Nó đã ăn tối chưa?”

“Dạ chưa, nhưng con để mọi thứ bố mẹ cần trong xe rồi. Tức là, nếu

mẹ sẵn lòng cứu mạng nó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.