NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 187

“Tớ sẽ giết cậu trước, và là cảnh sát trưởng, tớ biết cách xử lý việc

đó đấy.”

“Là nói vậy thôi. Trừ phi cậu vẫn còn cặp kè với cô nàng Sylbie.”
“Xong rồi. Ổn thỏa rồi.”
“Tức là...”
“Thực ra, gần đây tớ có dành chút thời gian với Abigail Lowery.”
“Không đùa chứ?” Mắt sáng lên, Russ lại nhích tới. “Kể xem, ý tớ

là tới đi.”

“Tớ có việc phải đi đây.”
“Đừng có bỏ lửng giữa chừng và kết thúc như vậy chứ.”
“Xin nói rằng cô ấy rất thú vị, bí ẩn, hấp dẫn mà không cần phải cố

tỏ ra như vậy. Cô ấy có một con chó to và khôn đủ để điều khiển được
cả một cỗ máy nặng nề. Và cô ấy còn biết sử dụng một khẩu Glock.”

“Vậy tại sao cô ấy lại bỏ thời gian ra với cậu?”
“Tớ cứ tiếp cận cô ấy. Tớ có việc phải đi đây. Trả tiền cà phê đi, và

tớ sẽ bỏ phiếu cho cậu.”

“Nghe cũng được đấy. Này, tới ăn tối đi, mang theo cả cô ấy tới.”
“Tớ vẫn đang tìm cách để cô ấy quen với việc cho tớ vào nhà đã,”

Brooks nói trong lúc lách ra khỏi quầy. “Đưa được cô ấy ra khỏi nhà
thì còn phải mất công nữa cơ.”

Xế chiều, Brooks dành chút thời gian riêng xử lý vài việc vặt để

hoàn thành nốt một nhiệm vụ. Lúc anh xong mớ việc và phóng xe tới
nhà cha mẹ, cha anh đã thay đổi từ trang phục đi làm sang quần áo làm
vườn.

Ông bà Sunny và Loren đang làm việc ở một luống đất trước nhà,

trồng mấy thứ cây thường niên đủ màu sắc.

Cả hai người đều đội mũ, cha anh mang một chiếc mũ bóng chày đã

sờn có từ thời Brooks còn chơi ở vị trí số ba, còn trên đầu mẹ anh là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.